Hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, Hạ Chi bị tiếng rao hàng đánh thức: “Bánh ú¹, bánh ú ống trúc² đây…”
Cô xuống giường, dụi dụi mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng lúc Liễu Tư Nhiên vừa đi vào, trong tay cầm túi bánh, cười nói: “Mẹ mua cho con 2 cái bánh này, là bánh ngày xưa con thích ăn nhất đó.”
““Vâng, con cảm ơn mẹ ạ.”
Hạ Chi không biết nói gì, chỉ có thể lễ phép nói lời cảm ơn.
Từ khi bố mẹ ly hôn, mỗi năm cô gặp mẹ nhiều nhất được 2 lần, đã sớm biến thành “người quen thuộc mà xa lạ” rồi.
“Nói mấy lời khách sáo với mẹ làm gì chứ?” Mẹ Hạ hơi mất tự nhiên, dọn dẹp bàn ăn, nói: “Nhà hàng xóm có cô con gái cùng tuổi với con, con bé tên Hàn Kim Lộ, học ở trường trung học chuyên, mẹ đưa con qua đó, hai đứa làm quen với nhau nhé.”
Hạ Chi không có ý kiến, cô nghe theo lời mẹ mình.
Với cô mà nói, cuộc sống hiện tại như thiên đường vậy, không cần phải để ý sắc mặt người khác, không cần phải sợ hãi hay không dám thở mạnh, còn có gì để cô không nghe lời chứ?
Tính tình Hàn Kim Lộ hướng ngoại hoạt bát, cô nàng kéo tay Hạ Chi, nói với Liễu Tư Nhiên: “Dì ơi, dì cứ yên tâm giao cậu ấy cho con nhé, con đảm bảo sẽ dẫn cậu ấy đi chơi, đi dạo, tuyệt đối không để cậu ấy buồn chán đâu ạ.”
“Dì cảm ơn con, lúc về ghé qua nhà dì ăn cơm nhé.”
Bây giờ mẹ Hạ mới yên tâm đi làm, Hàn Kim Lộ dẫn Hạ Chi vào phòng, cô nàng thích xem manhua, thích đu idol, trong phòng toàn poster của nhiều nghệ sĩ nam nổi tiếng, trên giá sách tất cả đều là truyện manhua.
Tuy sống cùng một ngõ nhưng nhà Hàn Kim Lộ giàu hơn nhà cô nhiều.
“Dạo này tớ mê anh này nhất, cậu có biết anh ấy không?” Hàn Kim Lộ chỉ vào người con trai trong ảnh và hỏi cô.
Hạ Chi lắc đầu, Hàn Kim Lộ cười nói: “Anh ấy là nhóm trưởng của THY, mới debut năm ngoái đó! Sao cậu lại không biết?”
“Tớ không hay xem TV.”
“Bây giờ ít người xem TV lắm, đều dùng điện thoại, cậu không dùng Weibo à?”
Hạ Chi xấu hổ, tay cầm điện thoại: “Cậu thấy nó dùng được Weibo không?”
Hàn Kim Lộ trợn tròn mắt, nhịn không được cười nói: “Ôi trời, giờ cậu còn dùng loại này á…”
Cô ấy chợt nhận ra lời nói của mình có chút mỉa mai, vội vàng giải thích: “Tớ không có ý cười nhạo cậu đâu! Tớ chỉ cảm thấy có chút khó tin thôi.”
“Tớ biết.” Hạ Chi mỉm cười, cũng không để tâm.
Hàn Kim Lộ và Hạ Chi ngồi trong phòng một lát thì thấy chán, cuối cùng cả hai ra ngoài đi dạo.
Hai cô gái đi về hướng Đông, Hàn Kim Lộ nói phía trước có công viên, hoa ở đó nở rất đẹp.
Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng nói vang lên: “Hello người đẹp.”
Hạ Chi quay đầu lại thì thấy một nam sinh mỉm cười tươi rói, chính là người hôm qua lái xe làm văng nước bẩn lên váy cô.
Bên cạnh cậu ta còn có một chàng trai khác, đội mũ lưỡi trai màu đen còn đeo cả khẩu trang làm người khác không thể nhìn thấy khuôn mặt.
Nhưng ánh mắt trong trẻo lại lạnh lùng kia khiến cô chắc chắn rằng chàng trai đó chính là người hôm qua từ chối ý tốt của cô, Hạ Chi chưa bao giờ gặp người nào có khí chất chói mắt như thế, tùy tiện đứng một chỗ cũng có thể gọi là cảnh đẹp nhân gian.
Hàn Kim Lộ nhận ra Giang Ngự và Tiêu Tắc Diệp, cô ấy lập tức kéo Hạ Chi rời đi, như nhìn thấy quỷ vậy.
Tiêu Tắc Diệp khó hiểu sờ gáy, đang định đi theo thì bị Giang Ngự hung hăng vỗ mạnh vào đầu: “Không nhìn thấy người ta không muốn nói chuyện với mày à, thằng ngốc này.”
“Rõ ràng hôm qua cô ấy nhiệt tình lắm mà.” Tiêu Tắc Diệp cố gắng biện minh cho bản thân, quay đầu nhìn Giang Ngự: “Tất cả là tại anh đấy, mặc nguyên bộ đồ đen, còn đeo khẩu trang, nhìn như sát thủ vậy, có cô gái nào nhìn mà không sợ chứ?”
“Bọn họ nhìn thấy chỉ muốn sà vào lòng tao thôi.”
Tiêu Tắc Diệp nghe anh nói mà trợn tròn mắt, thấy ghê quá đi.
Bên kia, Hàn Kim Lộ kéo Hạ Chi đi một đoạn thật xa, cẩn thận nhìn ngang nhìn dọc, nói với cô: “Cậu quen hai vị đại ma vương kia à?”
“Hôm qua tình cờ gặp, cũng không tính là quen biết.”
“Vậy thì tốt, cậu ngàn vạn lần đừng chọc tới bọn họ, muốn học tập yên ổn ở trường thì nhớ cách xa bọn họ một chút.”
Nghe Hàn Kim Lộ nói vậy, Hạ Chi không hiểu lắm, cô nàng lại tiếp tục giải thích: “Cái người đeo khẩu trang là giáo thảo³ ở trường trung học chuyên, tên Giang Ngự, trong trường có nhiều nữ sinh theo đuổi lắm, lý do là vì cậu ấy lớn tên khá đẹp trai, nhưng con người và gia thế nhà cậu ấy tương đối phức tạp, mẹ cậu ấy bị bệnh tâm thần, ba là tội phạm giết người, cậu nói xem con người cậu ấy thế nào? Bình thường ở ngoài ẩu đả đánh nhau thì không nói, đằng này còn học hành không ra gì nữa.”
Hạ Chi không biết gì nên không dám nhận xét, nhưng hôm qua nhìn thấy gương mặt ấy, cô không biết anh là người như thế nào, nhưng cô chắc chắn một điều anh là người rất kiêu ngạo.
Hàn Kim Lộ dẫn Hạ Chi đi dạo một vòng, thấy đã đến giờ ăn trưa, cô ấy quyết định dẫn Hạ Chi đến ăn món đặc sắc nhất ở đây.
Khi tiến vào, Hàn Kim Lộ lớn tiếng gọi món: “Cho hai tô mì thịt kho tàu….cậu có kiêng gì không? Ăn cay được không?”
Hạ Chi nhẹ nhàng lắc đầu, Hàn Kim Lộ cười kéo cô tìm chỗ ngồi.
“Tớ đi lấy chén đũa.”
Hạ Chi mới đứng dậy chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Lộ Phong đúng là thằng chó, trọng sắc khinh bạn, yêu đương vào thì ngay cả anh em cũng vứt, tức thật.”
Tiêu Tắc Diệp còn chưa nói xong thì thấy Hạ Chi, giây sau liền đổi thành giọng nhẹ nhàng: “Cậu cũng tới ăn mì sao?”
Hạ Chi gật đầu, nhớ tới mấy lời Hàn Kim Lộ vừa nói, quyết định tránh xa cậu ta một chút.
Nhưng Tiêu Tắc Diệp lại tới gần cô, nháy mắt nói: “Cậu xem bọn mình lại gặp nhau rồi này, hay là ngồi cùng một bàn đi.”
“Chỗ tôi là bàn hai người, hơi chật.”
“Không sao, tôi không sợ chật.”
Nhìn dáng vẻ như chó liếm của Tiêu Tắc Diệp, Giang Ngự không muốn thừa nhận mình quen biết cậu ta.
Anh gọi một tô mì, ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ, cởi mũ và khẩu trang xuống.
Hạ Chi lơ đãng nhìn Giang Ngự, cả người anh bao trùm trong ánh nắng nhìn dịu dàng hơn nhiều, vết thương trên mặt cũng đã mờ đi, làm cho người khác cảm thấy trên người anh có một khí chất rất đặc biệt.
Không biết anh đang nghĩ gì, ngón tay gõ trên bàn, Hạ Chi thấy bàn tay này mà không dùng để đàn piano thì thật đáng tiếc, đột nhiên Giang Ngự quay đầu lại nhìn cô: “Nhìn lâu thì phải thu tiền.”
Tim cô đột nhiên đập loạn xạ, gương mặt đỏ bừng không biết nên làm thế nào, cô vội vàng giả vờ nói chuyện với Hàn Kim Lộ trốn tránh tầm mắt của anh.
Tiêu Tắc Diệp thấy Giang Ngự đùa giỡn cô gái của mình, cậy ra tức giận đập bàn, ánh mắt cảnh cáo: Đừng hòng dòm ngó người của tao.
Giang Ngự khinh thường cười nhạo một tiếng, mà cười kiểu rất kỳ lạ, làm cho người khác không đoán được suy nghĩ của anh.
Giang Ngự tùy ý vắt chéo chân, miễn cưỡng trả lời: “Ông đây muốn giành thì mày ngăn được à.”
Tiêu Tắc Tiệp ngẩn người, nghĩ đến việc Giang Ngự không có hứng thú với con gái mới bình tĩnh lại.
Chắc chắn Giang Ngự chỉ nói đùa.
Ông chủ bưng tô mì ra, hơi nóng làm Hạ Chi đỏ mặt, Hàn Kim Lộ cười hì hì.
“Cậu dễ đỏ mặt quá.”
“Có sao.” Hạ Chi cầm đũa đảo mì chuẩn bị ăn.
Hàn Kim Lộ nhìn Giang Ngự rồi nhìn Tiêu Tắc Diệp, nhỏ giọng hỏi: “Hai người họ đều có ý với cậu đúng không?”
Tiêu Tắc Diệp trong mắt Hàn Kim Lộ là một tên công tử đào hoa, thay người yêu như thay áo, đối xử với Hạ Chi nhiệt tình như thế, chắc chắn vì cậu ta thấy Hạ Chi đẹp. Nhưng còn Giang Ngự? Giang Ngự không hay để ý đến con gái, nhưng vừa nãy anh còn nói đùa với Hạ Chi.
Hạ Chi không trả lời, tập chung ăn mì.
“Đến rồi đây.”
Tiêu Tắc Diệp bưng tô mì, thuận tay cầm ghế dựa ở giữa ngồi vào bàn của Hạ Chi.
Cậu ta nhìn chằm chằm Hàn Kim Lộ: “Sao tôi thấy cậu quen quen? Cậu cũng học ở trường trung học chuyên sao?”
“Ừm.”
Tính tình Hàn Kim Lộ rất hoạt bát, nhưng ngồi đối diện Tiêu Tắc Diệp lại trở nên rụt rè.
Hạ Chi mặc kệ mấy lời Tiêu Tắc Diệp nói, không đáp lại một câu, mặc dù cậu ta cứ tỏ vẻ nam tính nhưng cô hoàn toàn không để ý, chỉ tập trung ăn mì.
Tiêu Tắc Diệp chưa từng gặp qua chuyện khó nhằn như vậy, ngày xưa muốn theo đuổi ai, cậu ta chỉ cần vẫy tay một cái là xong, không giống như người trước mặt, dù làm đủ trò nhưng cô vẫn không để ý.
“Này, tôi còn chưa biết cậu tên gì nữa.” Tiêu Tắc Diệp bỗng nhiên phát hiện một vấn đề quan trọng, mở miệng giới thiệu: “Tôi họ Tiêu, tên Tắc Diệp, cậu phải nhớ kỹ tên tôi đấy.”
“Xin lỗi.” Hạ Chi đẩy tô mì, có lẽ đã ăn xong: “Tôi đoán cậu muốn theo đuổi tôi đúng không? Nhưng tôi không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Trong cuộc đời Tiêu Tắc Diệp, cô là người đầu tiên từ chối cậu ta thẳng thừng như vậy, Tiêu Tắc Diệp trợn tròn mắt.
Hạ Chi rất khách sáo, bình tĩnh nhìn cậu ta.
Hàn Kim Lộ phát hiện, đối với chuyện gì Hạ Chi cũng giống như bây giờ, dịu dàng, khôn khéo hợp lòng người, thoạt nhìn thấy ngọt ngào không mấy sắc sảo, nhưng kỳ thật cô lại rất có nguyên tắc và lập trường hơn bất kì ai, cô sẽ dùng tấm lòng của mình để đối xử với người khác, nhưng cũng sẽ không bị những thứ bên ngoài quấy nhiễu.
Hạ Chi đứng dậy tính tiền, trả luôn cả phần của Hàn Kim Lộ.
Khi cô về chỗ ngồi thì Hàn Kim Lộ cũng ăn xong, biết Hạ Chi giúp mình trả tiền, cô nàng cười nói: “Lần sau tớ sẽ mời lại cậu.”
Hai cô gái bước ra khỏi quán, Tiêu Tắc Diệp chẳng còn tâm trạng ăn mì, cậu ta đẩy tô mì, buồn bực không có chỗ phát tiết.
Lát sau cậu ta đi đến bên cạnh Giang Ngự, tức giận nói: “Hình như tao thực sự thích cô ấy rồi.”
“Không phải lúc nào mày cũng nói câu này à?”
“Lần này là thật, tao cảm thấy trái tim như bị dao cứa vào.” Tiêu Tắc Diệp nói xong liền lấy tay che ngực khoa trương làm màu: “A! Đau lòng quá đi.”
Giang Ngự lạnh lùng cười: “Bây giờ tao mới là người lo lắng xem có nên chấm dứt tình anh em giữa chúng ta hay không.”
Anh sợ chơi với Tiêu Tắc Diệp quá lâu sẽ ảnh hưởng tới IQ của mình.
***
Trường trung học mà Hạ Chi chuyển tới yêu cầu phải làm bài kiểm tra, nếu đạt mới được vào học, mẹ Hạ biết thành tích Hạ Chi rất tốt mới yên tâm báo danh cho cô vào ngôi trường trọng điểm này.
Hạ Chi một mình tới trường, vừa định vào đã bị bảo vệ ngăn lại yêu cầu đăng kí, cô viết tên, nơi ở cùng số điện thoại liên hệ, vừa buông bút thì nghe thấy tiếng cười phía sau truyền đến: “Ồ, hóa ra cậu tên Hạ Chi.”
Giọng nói này…
Hạ Chi quay đầu lại liền thấy Giang Ngự.
Hiếm khi Hạ Chi thấy anh mặc kiểu này, áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ, tùy ý cởi 2 cúc áo trên cùng, xương quai xanh gợi cảm thoắt ẩn thoắt hiện.
Một thời gian không gặp, vết thương trên mặt dường như đã lành hẳn, nhìn kỹ cũng không thấy.
Giang Ngự ra hiệu với cô, Hạ Chi đờ người 2 giây mới hiểu được anh muốn lấy bút.
Cô cầm bút đưa cho anh, không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay, theo bản năng ngón tay co lại.
Giang Ngữ viết chữ rồng bay phượng múa trên giấy, ghi tên cùng một dãy số, Hạ Chi không muốn nhìn trộm, theo bản năng nhìn thoáng qua, nhưng Giang Ngự vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô.
“Muốn biết số điện thoại của tôi à?” Anh nâng khóe môi cười nhàn nhạt. “Trực tiếp hỏi không được sao?”
Hạ Chi: “…..”
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp ai tự luyến như vậy.
Hai người từ phòng bảo vệ đi ra, Hạ Chi không biết văn phòng giáo viên ở đâu, nên bèn hỏi Giang Ngự.
Anh đút tay vào túi, lười biếng trả lời ba chữ: “Đi theo tôi.”
Trường học của họ rất lớn, trong khuôn viên trường có thư viện, sân bóng rổ, phải đi một vòng lớn mới tới nơi.
Ngày hạ tháng 8 nóng rực, Hạ Chi đi dưới ánh nắng, trán đầy mồ hôi, gương mặt trắng nõn giờ đã biến thành màu đỏ như quả táo.
Cô quay đầu nói cảm ơn với Giang Ngự thì thấy anh đã rời đi.
Tuy cách anh nói như ai đó thiếu tiền anh, nhưng tính tình cũng không tệ lắm.
Hiện tại Hạ Chi có ấn tượng khá tốt với Giang Ngự.
***
Làm xong bài kiểm tra đã là xế chiều, mặt trời ngoài khung cửa sổ dần dần ngả về tây, nhuốm bầu trời thành màu cam nhạt, thế gian trước mặt giống như bị sắc thái huyền bí bao phủ.
Hạ Chi mang bài kiểm tra đưa cho giáo viên, mới rời khỏi văn phòng, không ngờ trên đường về sẽ gặp lại Giang Ngự, cô không biết tại sao còn chưa khai giảng mà Giang Ngự đã tới trường, nhưng với mối quan hệ hiện tại của hai người cô cũng không tiện hỏi lắm.
Hạ Chi đi về phía trước, không có ý định chào hỏi Giang Ngự, Giang Ngự mím môi cười, vừa nãy còn nói cảm ơn với mình mà giờ lại giả vờ không quen biết? Đúng là cái đồ vô lương tâm.
“Anh Ngự, đợi ăn xong xiên này rồi đi?”
Lâm Khê Ngôn từ sau chạy lại, túm lấy vai Giang Ngự.
Hai người họ đều là học sinh có năng khiếu thể dục, tháng sau có trận thi đấu nên mới bị gọi tới trường luyện tập trong cái thời tiết nóng như lửa đốt này.
“Không đi.” Giang Ngự hất cánh tay cậu ấy, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Sao thế? Có việc bận à?”
Lâm Khê Ngôn hỏi, bỗng nhiên thấy phía trước có cô gái xinh đẹp, không khỏi nhỏ giọng nói: “Sao lại có nữ sinh tới trường giờ này nhỉ? Nhìn bóng dáng phía sau đã biết chắc chắn là người có khí chất.”
Trên mặt Lâm Khê Ngôn tỏ vẻ hưng phấn, nói: “Chờ tí, tao đi đến làm quen đã.”
Lâm Khê Ngôn còn chưa đi được nửa bước đã bị Giang Ngự nắm lấy cổ áo: “Rảnh thế à?”
“Đm! Chỉ có mày mới nghĩ làm quen với người đẹp mới nhàn rỗi thôi!” Lâm Khê Ngôn trừng mắt nhìn anh: “Bản thân đã không có hứng thú với con gái rồi thì để tao…”
“Câm miệng.”
Giang Ngự che miệng cậu ấy, lạnh lùng liếc mắt cảnh cáo.
Hạ Chi nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại nhìn.
Nhưng cái nhìn này khiến trái tim nhỏ bé của Lâm Khê Ngôn bỗng nhiên đập liên hồi.
Cậu aya gỡ tay Giang Ngự ra: “Đây là tiên nữ à?”
“Đúng là không có tiền đồ, chưa từng nhìn thấy con gái à?”
“Chưa thấy ai xinh thế bao giờ.” Lâm Khê Ngôn cười cười: “Không được, tao phải tới làm quen với người ta.”
Giang Ngự giữ cổ áo Lâm Khê Ngôn, làm cậu ấy không đi tiếp được, cậu ấy nghi hoặc nhíu mày: “Sao mày khác thường thế? Không phải mày cũng để ý cô ấy đó chứ?”
Lâm Khê Ngôn nhớ rõ Giang Ngự chưa bao giờ động tới chuyện của người khác.
Giang Ngự mím môi không trả lời.
Có lẽ vì sự ấm áp ngắn ngủi kia nên đối với cô, anh luôn cảm thấy có gì đó rất đặc biệt, có lẽ đây không gọi là thích, nhưng anh không muốn những thứ không tốt đẹp như thế này gây họa cho cô.
Hạ Chi vừa ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy một cô gái mặc váy hồng xinh đẹp, trong mùa hè nóng nực như vậy mà cô ấy vẫn để tóc dài xoăn sóng, trông rất tao nhã, trên người có một loại khí chất mà người ta không thể với tới, tựa như cách một trời một vực.
Hai cô gái liếc nhìn nhau, lúc đầu ánh mắt có chút coi thường, không biết cô gái kia nhìn thấy cái gì mà vui mừng vẫy tay: “Giang Ngự.”
[1] Hình ảnh bánh ú (粽子)
[2] Hình ảnh bánh ú ống trúc (竹筒粽子)
[3] Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi – Đoạn này tui không hiểu tại sao tác giả lại nói nam chính là giáo thảo mà Hàn Kim Lộ lại nói nam chính học hành không ra gì nữa. Vì để tránh mọi người nói mình tự ý sửa nội dung, nên mình sẽ giữ nguyên câu này của tác giả.