“Chờ xem đi, có khi tí nữa Giang Ngự sẽ ném cái bàn đi đó.”

“Không phải chứ? Tốt xấu gì người ta cũng là con gái, sao có thể để người khác mất mặt vậy chứ?”

“Mày thấy có bao giờ Giang Ngự thương hoa tiếc ngọc chưa? Lần trước có bạn học nữ nào đó đưa thư tình, cậu ta còn xé rồi vứt luôn vào thùng rác mà chẳng thèm đọc đấy.”

“Giang Ngự về rồi, nữ sinh kia xong đời rồi.”

“…..”

Các bạn học đều nín thở, nhìn theo từng bước đi của Giang Ngự, mà Hạ Chi đang cúi đầu đọc sách hoàn toàn không biết gù.

Trái tim mọi người đập thình thịch, tưởng rằng tiếp theo sẽ lớn chuyện, nhưng kết quả thì: 

Giang Ngự kéo ghế ra, uể oải ngồi xuống, như thể không quan tâm bên cạnh mình có người.

“Đm cíu tao! Cái gì thế này?”

“Giang diêm vương đổi tính rồi à? Đột nhiên lại tốt bụng thế?”

“Không đúng, khẳng định có gì đó sai sai ở đây. Có thể tí nữa phong ba bão táp mới kéo đến!”

Đến giờ tự học, Giang Ngự vẫn ngồi im không nhúc nhích, còn bạn học trong lớp thì nóng vội vò đầu bứt tai.

Hạ Chi vẫn đang chuyên tâm đọc sách, trong lớp học âm thanh huyên náo nhưng không làm ảnh hưởng tới cô, cô như đắm chìm vào thế giới của bản thân, không để ý người bên cạnh ngồi đó từ lúc nào.

Cho tới khi giáo viên chủ nhiệm bước vào, lấy khăn lau bảng rồi gõ mạnh vào bàn thì tiếng huyên náo trong lớp mới dừng lại, mọi người đều im lặng, lúc này cô mới ngẩng đầu lên.

Giang Ngự ngồi một bên, hoàn toàn không để ý tới.

Cô cũng rất nghe lời, bảo đeo kính là đeo, nhan sắc bị che đi gần một nửa.

Nghĩ đến ý đồ xấu của mình, Giang Ngự khẽ nhếch môi, không hiểu sao cảm thấy rất vui.

Giang Ngự ngồi thẳng người, để balo vào ngăn bàn, làm Hạ Chi chú ý đến.

Hạ Chi quay đầu nhìn, khi thấy người kia là ai thì ngẩn cả người.

“Cậu… Cậu là bạn cùng bàn với tôi à?” Hạ Chi không tin lắm.

“Ừm.” Giang Ngự tùy tiện gật đầu, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô.

Hạ Chi cũng không phải là người nói nhiều, thấy chủ nhiệm lớp đang nói, cô quay mặt về phía bục giảng lắng nghe.

Nhưng nội tâm cô đang đập loạn xạ hết cả lên, sợ rằng mình ngồi cùng với Giang Ngự sẽ chẳng dễ dàng gì.

“Lớp ta có bạn mới chuyển đến, thành tích học tập rất tốt, trước đây ở trường cũ đều nằm trong top 3 của lớp, nhà trường sắp xếp bạn ấy học trong lớp 17 của chúng ta là muốn bạn ấy làm tấm gương cho các em, về sau nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi bạn nhé.”

Dứt lời, chủ nhiệm có chút không yên tâm hỏi Giang Ngự: “Để bạn mới ngồi cùng em có được không?”

Ngón tay Giang Ngự gõ trên mặt bàn, không phản ứng.

Cả lớp đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cảm thấy đầu Giang Ngự bị trúng độc rồi.

Chủ nhiệm lớp cũng thở nhẹ: “Vậy cứ thế đi.”

***

Ngày đầu tiên Hạ Chi ngồi cùng Giang Ngự rất yên bình, không xảy ra mấy cái cảnh mà bạn học trong lớp tưởng tượng.

Có nam sinh nói đùa rằng Giang Ngự thích người ta, bọn con gái lập tức phản bác, sao Giang Ngự có thể thích một cô gái bốn mắt được chứ.

Buổi chiều tan học, Hạ Chi và Hàn Kim Lộ gặp nhau trước tòa nhà dạy học, nghe Hạ Chi nói mình học lớp 17, Hàn Kim Lộ khiếp sợ không nói nên lời.

“Đó là lớp nổi loạn nhất trong trường đấy, học sinh trong đó hầu như là phú nhị đại, không mấy ai học hành tử tế cả, nghe nói có vài cặp yêu sớm, nam sinh thì đánh nhau, nữ sinh thì giống như lưu manh.” Hàn Kim Lộ nói nhỏ với Hạ Chi, cô ấy không yên tâm: “Cậu nói xem cậu hiền như thế, có bị mấy người đó bắt nạt không?”

“Tớ sẽ cố gắng không tiếp xúc với bọn họ.”

Mục đích của Hạ Chi chỉ có một, đó là thi đỗ Thanh Hoa, khi đó mới có thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại.

Với cô mà nói, chỉ có đọc sách mới là lối thoát duy nhất.

“Nói mới nhớ, không phải Giang Ngự học lớp 17 sao?”

“Ừm, cậu ấy ngồi cùng bàn với tới.”

“Gì….gì cơ? Cậu ngồi cùng bàn với Giang Ngự?” Suýt nữa Hàn Kim Lộ cắn trúng lưỡi: “Cậu ta như thế, cuộc sống sau này của cậu sẽ thế nào? Hay là cậu tìm thầy xin đổi chỗ đi?”

“Trong lớp hết chỗ trống rồi, tớ không tiếp xúc với cậu ấy nhiều quá là được.”

Cô và Hàn Kim Lộ nói chuyện tới lúc về đến nhà, mẹ Hạ còn chưa đi làm về, Hạ Chi quyết định đi nấu cơm chờ bà về cùng ăn.

9 giờ tối Liễu Tư Nhiên mới về nhà, tối nay bà phải tăng ca, nhắn tin cho Hạ Chi bảo cô cứ ăn cơm trước không cần chờ, nhưng về đến nhà thì thấy cảnh con gái đang ngồi ở bàn học bài, bên cạnh thì có hai dĩa đồ ăn. 

“Miểu Miểu, chỗ này đều là con nấu sao?” Liễu Tư Nhiên không thể tin được hỏi cô, hốc mắt hơi ướt.

Hạ Chi trả lời: “Con đói quá nên ăn trước rồi, chỗ này là phần của mẹ đó.”

“Quả nhiên con gái mới tốt nhất, là áo bông nhỏ của mẹ.”

Liễu Tư Nhiên vô cùng hối hận năm đó đã để Hạ Chi đi theo bố, vốn nghĩ rằng mình chẳng có bản lĩnh gì, không thể bảo vệ con gái, nhưng hiện tại xem ra bà có thể chăm sóc con gái mình thật tốt.

***

Hôm sau tới trường, Hạ Chi vừa ngồi xuống, nữ sinh phía sau liền chọc vào lưng cô: “Cậu lấy bài tập hôm qua cho tôi chép đi.”

Hạ Chi đưa vở bài tập cho bạn nữ kia, cô ấy nháy mắt mấy cái: “Cảm ơn nhá.”

Cô ấy chuẩn bị cắm đầu vào chép, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại ngẩng đầu nói: “À, hình như cậu còn chưa biết tên tôi?”

“Ừm, cậu tên gì?”

“Cố Du Lâm.” Cô ấy chớp chớp mắt, làm dáng chị đại nói với Hạ Chi: “Ai dám động đến cậu cứ tới tìm tôi, chị đây sẽ bảo vệ cậu.”

Giang Ngự vừa đi tới đã nghe thấy lời này, anh cười khinh, còn che chở người khác?

Cố Du Lâm không hiểu Giang Ngự cười cái gì, cũng lười hỏi, dù sao trong mắt cô ấy Giang Ngự là người rất kỳ quái.

Tiết tự học bắt đầu, giáo viên tiếng Anh đi vào, bảo mọi người đọc từ mới, sau đó để học sinh tự mình đọc nhẩm lại.

Cố Du Lâm cắm đầu chép bài, không học từ mới, cũng không biết giáo viên đang đi tới, giáo viên cầm vở của Hạ Chi lên.

“Lên cấp ba rồi còn đi chép bài? Thái độ học tập của em thế này còn thi đại học được sao?”

Thầy giáo nhìn bìa vở, thấy tên của Hạ Chi, ánh mắt sáng lên một tia sắc bén.

“Bạn học mới của chúng ta lá gan cũng không nhỏ, mới chuyển đến một ngày đã cho bạn khác chép bài rồi, hai người các em đi ra ngoài đứng phạt cho tôi.”

Cố Du Lâm thấy Hạ Chi cũng bị phạt, lập tức nói: “Thầy ơi là em chép bài, không liên quan tới bạn ấy, thầy phạt mình em là được ạ.”

“Em còn dám cãi.”

Thầy giáo nghiêm mặt, nhìn Hạ Chi: “Ra ngoài cho tôi.”

Hạ Chi không dám cãi lời thầy, ngoan ngoãn đi ra ngoài, Cố Du Lâm theo sau, cả hai đi ra Cố Du Lâm liền xin lỗi cô.

Hạ Chi cúi đầu nhìn xuống, không trả lời.

Kỳ thật cô cũng không muốn để người khác chép bài của mình, nhưng sợ sẽ đắc tội với người khác,  không nghĩ chuyện này đi xa như vậy, lại bị giáo viên để mắt tới.

Mãi đến khi giờ tự học kết thúc, hai người mới đi vào lớp, Hạ Chi vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói trào phúng bên tai: “Có ngốc không chứ?”

Cô biết anh đang nói cô, lẳng lặng mở sách giáo khoa không để ý đến.

Giang Ngự ghét nhất là kiểu người nhu nhược, mà Hạ Chi vừa vặn động phải quả bom của anh.

***

Giữa trưa tan học, Giang Ngự đi ra khỏi lớp đã bị Lâm Khả Đồng chặn lại.

“Em nghe nói lớp anh có bạn mới đến, lại còn ngồi cùng bàn với anh, em đến xem bạn đó như thế nào.”

“Cút.”

Giang Ngự không kiên nhẫn nói, hung hăng đụng phải vai cô ta bước qua.

Lâm Khả Đồng nhíu màu trừng mắt nhìn anh, nhịn vài giây rồi vẫn chạy theo anh.

“Giang Ngự, hôm nay anh xuống căn tin ăn cơm sao? Em đi cùng anh được không?”

“Hôm nay em muốn ăn canh cá cay, anh thì sao?”

Mặc kệ Lâm Khả Đồng nói gì Giang Ngự cũng không để ý.

Hai người đi xuống cầu thang, Lâm Khả Đồng giả bộ không cẩn thận bị trẹo chân, ngã vào lòng Giang Ngự.

Cho dù không có được anh, nhất định cô ta phải để cho người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Giang Ngự kéo cô ta tránh xa một chút, nếu là con trai anh đã sớm đánh cho một trận rồi.

Anh đang định quát vào mặt Lâm Khả Đồng thì Hạ Chi đi ngang qua, cô vẫn tập trung đi về phía trước, lười để ý xung quanh.

Trong lòng anh đột nhiên tức giận, anh đẩy Lâm Khả Đồng ra, trào phúng nói: “Mới bao nhiêu tuổi mà đã nhào vào lòng đàn long rồi, bố mẹ cô có biết cô vô liêm sỉ như thế không? Tôi nói lại lần cuối, cút cho tôi, bằng không tôi mặc kệ cô là ai, giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

Dứt lời, Giang Ngự đột nhiên buông tay, Lâm Khả Đồng ngồi phệt trên cầu thang.

Bạn học xúm xụm lại xem náo nhiệt, nhìn Lâm Khả Đồng từ xưa tới nay đều ra vẻ kiêu ngạo mà giờ lại chật vật như thế, không nhịn được cười nhạo.

Hạ Chi đi không xa, lời nói của Giang Ngự cô đều nghe thấy hết, nếu không phải chính tai cô nghe được, cô thực sự sẽ cảm thấy người bạn cùng bàn này của mình rất dễ chung sống.

***

Ban đêm, ở quán bar.

“Anh Ngự, nghe nói mày có bạn cùng bàn à?” Tiêu Tắc Diệp vắt chéo chân ngồi suy ngẫm, “Tao mới nghỉ học có hai ngày đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì đấy?”

Lộ Phong cúi đầu nhắn tin cho người yêu, mím môi cười cười: “Tao nghe nói bạn cùng bàn của Giang Ngự rất xấu, đeo loại kính mắt của các bà các mẹ ấy, không biết não Giang Ngự có bị người ta đầu độc không?”

“Nói không chừng anh Ngự của chúng ta hoàn lương rồi.”

“Cút.”

Giang Ngự ghê tởm đạp cậu ta một cái.

Anh dò xét phía trước, đôi mắt sắc bén như chim ưng.

Lần trước bị tên Hoàng Mao đánh, anh vẫn canh cánh trong lòng, nghe nói dạo này anh ta rất hay vào quán bar này, nên hôm nay mới tới đây.

Bây giờ đến lúc báo thù rửa hận rồi.

Giang Ngự nghiến răng nghiến lợi, vừa thấy mục tiêu xuất hiện, liền cầm cây gậy bóng chày bên cạnh đứng lên.

Anh lặng lẽ đi sau tên béo tóc vàng, nhân lúc tên béo không phòng bị liền hung hăng vung gậy đập một phát vào đầu anh ta.

Máu lưu lại trên trán đối phương, còn chưa kịp hét lên đã híp mắt ngã xuống đất.

Tiêu Tắc Diệp với Lộ Phong nhìn một màn này, hai người đều kinh ngạc nhìn nhau một phen, chửi thề “Đm”

“Mẹ nó người chết rồi à? Anh Ngự sao ra tay tàn nhẫn thế?”

“Cậu ta không để cho mình đường lui à, dám động tay động chân chỗ này.”

“Chậc chậc, tám đời nhà tao không có can đảm như vậy.”

Giang Ngự đánh đối phương bất tỉnh nhân sự còn chưa vừa lòng, hung hăng đánh thêm vài phát nữa mới bỏ qua.

“Thằng chó.” Anh cười nhạo rồi bảo với người phục vụ đang sững sờ há hốc mồm thì người bên cạnh gọi cấp cứu.

***

Tiếng xe mấy gầm rú phá hỏng sự yên tĩnh trong con ngõ, như  dã thú đang gào thét.

Hạ Chi đứng trước cửa nhà xử lý chỗ nước lắng đọng, bỗng nhiên xe máy đi qua, cô cúi đầu nhìn bắp chân của mình, bất đắc dĩ nhíu mày.

Cũng may hôm nay không mặc váy, bằng không sẽ bị bẩn hết.

Xe máy lùi về phía sau, Giang Ngự xoay người nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang cầm chổi, anh bóp còi xe kêu lớn tiếng.

Hạ Chi ngẩng đầu, thấy hình bóng anh trong đêm tối mờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play