Lúc Trang Khê tỉnh lại, cậu vẫn còn hơi mơ màng.
Cậu vừa có một giấc mơ, mơ thấy một người mà cậu chỉ từng thấy qua ảnh trên quang não.
Người đó toát ra khí lạnh thấu xương, bức người đến mức không dám nhìn thẳng. Khung cảnh trong mơ chập chờn, không rõ ràng lắm. Trang Khê lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn người đó, thấy rõ lời cầu khẩn tan nát trong mắt hắn.
Một thân khí chất băng hàn, nguỵ trang thành dáng vẻ không gì cản nổi, nhưng trong mắt lại là lời cầu xin yếu ớt đến cùng cực, như thể đang van xin Trang Khê kéo hắn một cái, mang hắn đi.
Trong mơ, Trang Khê bất giác đưa tay về phía hắn. Ngón tay mảnh khảnh vừa chạm vào bộ quân phục, vừa nhìn thấy ánh sáng loé lên trong mắt hắn vì kinh ngạc, thì Trang Khê tỉnh giấc.
Dù mơ một giấc mơ như vậy, Trang Khê lại thấy lạ là mình ngủ rất sâu và ngon giấc, đến cả chuông báo thức cũng không đánh thức được cậu.
Dậy muộn hơn thường lệ một tiếng, quán ăn sáng quen thuộc trong khu nhà đã dọn hàng mất rồi. Trang Khê đành phải đi xếp hàng ở tiệm bánh bao xa hơn một chút.
Cậu vốn quen dậy sớm, dậy muộn một tiếng lại đúng vào giờ cao điểm mua đồ ăn sáng. Đứng trong hàng dài, Trang Khê lặng lẽ nghe người đứng trước và sau mình nói chuyện phiếm.
Cậu sợ phiền phức, không thích ra ngoài, cũng không thích giao tiếp xã giao, nhưng lại không hề bài xích những người nói nhiều. Ngược lại, cậu rất sẵn lòng ở cạnh những người nói nhiều, giống như Lương Sâm vậy. Khi không ở một mình, có người nói chuyện thì thế giới mới trở nên bình thường, nếu không cậu chẳng biết phải làm gì.
“Này, cậu có xem trực tiếp đại chiến không? Quý Thượng tướng thật sự hy sinh rồi sao?”
“Đừng nói nữa, tớ buồn mấy hôm nay rồi. Tối qua lúc tin tử xác nhận, tớ suýt nữa suy sụp, cả đêm không ngủ được.”
“Sao có thể chứ? Đó là Quý Thượng tướng, huyền thoại của Liên Bang mà, tớ không tin ngài ấy qua đời!”
Trang Khê vẫn luôn lắng nghe hai người phía trước nói chuyện, mãi đến khi họ im lặng, cậu mới nhận ra đã đến lượt mình.
Trước mặt cậu có vài loại bánh bao nhân khác nhau. Không ngờ quán quen lại dọn hàng, Trang Khê chưa chuẩn bị trước, đành dùng ngón tay chỉ vào loại bánh bao cậu muốn, rồi giơ hai ngón tay lên, ý là muốn lấy hai cái.
Ông chủ bán bánh bao nhanh chóng gói hai cái bánh bao cho cậu, dúi thẳng vào tay cậu: “40 đồng!”
Trang Khê cúi đầu nhìn bánh bao trong tay, kinh ngạc nhìn ông chủ. Cậu chỉ rõ ràng vào rổ bánh bao nhân thịt, trên rổ ghi nhãn rành mạch, nhưng ông chủ lại đưa cho cậu bánh bao nhân cải trắng nằm cạnh rổ bánh bao thịt.
Thời đại tinh tế, vì thực vật khó trồng trọt, nhiều loại cây sắp tuyệt chủng, nên rau củ còn đắt hơn cả thịt. Một cái bánh bao thịt chỉ cần 3 đồng, còn bánh bao nhân rau củ thì đắt gấp mấy lần.
Hôm qua cậu vừa ăn khoai tây hầm thịt bò nạm, lại còn trả tiền tải game nữa.
Trang Khê vội vàng xua tay với ông chủ, ngón tay dứt khoát chỉ về phía rổ bánh bao thịt, đôi môi màu nhạt mấp máy, nhưng không phát ra tiếng nào.
Ông chủ nhìn chằm chằm miệng cậu, lớn tiếng nói: “Muốn ăn bánh bao rau, thấy đắt lại không muốn nữa à? Loại người như cậu tôi gặp nhiều rồi, đã cầm vào tay thì không trả lại được, cậu cầm rồi ai còn muốn mua nữa?”
Ông chủ nhìn về phía những người đứng sau Trang Khê: “Các vị hỏi xem họ có muốn mua cái bánh bao mà người khác đã cầm trong tay rồi trả lại không?”
Những người phía sau không nhìn thấy cậu đã chỉ loại nào. Tiết trời sương mù dày đặc, tin tức xấu liên tiếp, thời gian xếp hàng dài dằng dặc, sự bực bội như sương mù bám lấy từng người.
“Phía trước làm sao thế? Sao mà chậm vậy!”
“Mua không nổi thì đi uống dung dịch dinh dưỡng đi, nhanh lên được không, chúng tôi còn đang vội!”
“Hình như cậu ta... không nói được à?”
“Không nói được thì ngoan ngoãn ở nhà đi, để bố mẹ ra mua!”
Trang Khê đứng đó luống cuống, mặt càng thêm trắng bệch, mím chặt môi nhìn hai rổ bánh bao trước mắt. Rổ bánh bao thịt rẻ tiền chỉ còn lại vài cái, còn rổ bánh bao cải trắng đắt đỏ thì vẫn đầy ắp, dường như chưa bán được mấy cái.
Ông chủ có ý đồ gì không cần nói cũng biết. Mà Trang Khê có lời muốn nói cũng không nói ra được. Giữa những lời thúc giục và trách mắng, cậu đơn độc khoa tay múa chân, nhưng chẳng ai quan tâm cậu đang diễn tả điều gì, từng khuôn mặt phủ đầy tức giận và bực bội đều hướng về phía cậu.
Tay Trang Khê buông thõng xuống. Cậu im lặng trả 40 đồng, ôm hai cái bánh bao cải trắng nhường chỗ.
"Trang Khê!" Lương Sâm ở đằng xa thấy cậu, vội vàng chạy tới, cười rạng rỡ: “Hôm nay ăn bánh bao à!”
Trang Khê nén lại vị chua xót trong lòng, nhếch miệng cười với bạn.
"Cậu xem hôm nay tớ ăn mặc thế nào?" Lương Sâm xoay một vòng trước mặt cậu: “Tối qua về nhà, tớ thấy tin trong nhóm, hôm nay có thể tham gia hoạt động offline cùng Ngạn Hoa học đệ, nên cố ý chọn bộ đồ này đấy.”
Trang Khê nhìn cậu ấy hồi lâu, không trả lời đẹp hay không đẹp, mà cúi đầu mở quang não, dùng chức năng chuyển văn bản thành giọng nói: “Cậu có thể không đi tham gia hoạt động đó, cùng tớ chơi Lam Sắc Tiểu Trấn được không?”
Nụ cười trên mặt Lương Sâm nhạt đi: “Cậu cũng bắt đầu chơi Lam Sắc Tiểu Trấn à? Vậy đợi chiều tớ về, chúng mình cùng chơi.”
Trang Khê cố chấp: “Tớ muốn chơi buổi sáng cơ, được không?”
Lương Sâm nhíu mày: “Cậu rõ ràng biết tớ muốn đi tham gia hoạt động mà, đừng có giở tính trẻ con gây khó dễ cho người khác chứ.”
Hàng mi Trang Khê khẽ run, như thể một cánh hoa anh đào rơi xuống, mỏng manh run rẩy, khiến người ta không nỡ từ chối. Giọng nói vô cảm của quang não vang lên: “Tớ nói đùa thôi, cậu đi đi.”
Lương Sâm có chút hối hận, cậu ấy nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là tớ chơi cùng cậu một lát rồi đi cũng được. Tớ thêm bạn cậu nhé, tớ giờ đã cấp 14 rồi, cậu đến thị trấn của tớ chơi đi.”
Trang Khê lắc đầu với cậu ấy, cười mỉm xách bánh bao của mình lên, ra hiệu là mình phải về ăn sáng, như thể vừa rồi thật sự chỉ là nói đùa.
Lương Sâm đè nén cảm xúc khó tả trong lòng, tự trấn an rằng Trang Khê thật sự chỉ đùa thôi. Trang Khê trước giờ luôn hiểu chuyện, không bao giờ đưa ra yêu cầu làm khó người khác. Nghĩ vậy, cậu ấy vội vã rời đi.
Đi được vài bước, Trang Khê quay đầu lại nhìn bóng lưng phấn khích của bạn. Mặt trời cuối cùng cũng ló dạng. Trang Khê không quen nên nheo mắt lại, bóc một miếng vỏ bánh bao nhét vào miệng, vừa ăn vừa đi về nhà.
Về đến nhà, bánh bao cũng đã ăn xong. Trang Khê uống một cốc nước để dịu đi cảm giác khó chịu trong dạ dày, rồi mở trò chơi.
Nhân lúc thể lực còn dồi dào, cậu bắt đầu chặt cây khô và đập đá vụn. Cây khô sau khi chặt sẽ biến thành vật liệu gỗ lưu trữ trong ba lô, dùng làm vật liệu xây dựng.
Sau khi dọn sạch cây khô và đá trên một khoảnh đất lớn, Trang Khê không tiếp tục nữa, giữ lại một ít thể lực cho ruộng đồng.
Qua một đêm, dâu tây và cỏ cầm máu ngoài ruộng đều đã chín. Nhân vật nhỏ trong game cầm giỏ thu hoạch dâu tây, từng quả từng quả được cậu hái vào giỏ, cất vào kho.
Thu hoạch dâu tây xong, cậu đổi giỏ thành liềm, thu hoạch cỏ cầm máu.
Dù là dâu tây hay cỏ cầm máu, cậu đều không bán lấy tiền, cũng không chế biến, mà cất trữ toàn bộ.
Thu hoạch xong lại gieo hạt giống. Trang Khê chọn những loại chưa trồng bao giờ: hoa hướng dương và việt quất (blueberry). Vừa gieo xong, màn hình game lại hiện lên thông báo thăng cấp.
【 Chúc mừng ngài đã lên cấp 6! 】
Trang Khê thấy hơi lạ, tốc độ này nhanh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Lương Sâm chơi game này gần một năm, vừa nãy lại nói mình mới cấp 14. Hay là giai đoạn đầu lên cấp nhanh, về sau mới chậm?
Đúng rồi, lúc trước cậu khai hoang một mảnh đất nhỏ, đưa đi một chai nước ép dâu tây đã lên thẳng cấp 5, bây giờ bận rộn đến mức thể lực sắp cạn kiệt cũng chỉ lên được một cấp.
Cậu không kịp nghĩ nhiều, vì thông báo game tiếp theo đã thu hút sự chú ý của cậu.
【 Chúc mừng ngài đã lên cấp 6, thỏa mãn điều kiện nhập cư. Xin hãy xây dựng căn nhà đầu tiên để chào đón cư dân đầu tiên của ngài! 】
Trang Khê chuyển sang menu xây dựng, quả nhiên thấy một ngôi nhà nhỏ đã được mở khóa. Sau khi chọn địa điểm xây nhà, bên cạnh căn nhà nhỏ của cậu, đội thi công đang xây dựng một ngôi nhà mới.
Trang Khê háo hức chờ đợi người dân đầu tiên của mình. Dù biết đó chỉ là một NPC, nhưng không hiểu sao cậu vẫn rất mong chờ.
Sau này, nơi đây sẽ có một nhân vật nhỏ cùng cậu chặt cây, làm ruộng, đào khoáng. Người đó sẽ mãi mãi ở đây, sẽ luôn chờ đợi cậu, không có sự ruồng bỏ, không có sự chia ly.
Đáng tiếc, Tiểu Khê trong game đã dùng hết thể lực, đi nghỉ ngơi rồi.
Ngoài game, Trang Khê vẫn chăm chú nhìn màn hình, không tắt game, cũng không để game chạy ngầm.
【 Chúc mừng ngài đã nhận được cư dân đầu tiên. Có nhận cư dân này không? 】
【 Có 】
【 Không 】
Trên màn hình, một nhân vật nhỏ xuất hiện. Cậu ta mặc áo sơ mi xám và quần dài. Tay áo sơ mi xắn lên, để lộ cánh tay loang lổ vết máu, còn có những vết thương hoại tử đang chảy mủ. Trong hai ống quần, một ống trống rỗng quá nửa.
Trang Khê sững sờ.
Nhân vật nhỏ có mái tóc dày, đôi mày nhíu lại thành một đường cong đau đớn, trong mắt là sự mờ mịt không thể che giấu, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường căng thẳng.
Độ tinh xảo của game vượt xa sức tưởng tượng của Trang Khê. Biểu cảm của nhân vật nhỏ hiện ra rõ ràng trước mắt cậu, nỗi đau của cậu ta như hữu hình, cánh tay máu chảy đầm đìa trông thật đáng sợ.
Ống quần trống không bị gió thổi bay phần phật, trực diện và tàn khốc. Đây là một nhân vật nhỏ bị què chân.
【 Có nhận cư dân này không? 】
【 Có 】
【 Không 】
Có lẽ vì Trang Khê mãi không phản ứng, thông báo game lại xuất hiện lần nữa.
Game hỏi như vậy, có phải vì cũng biết cư dân này không phải người bình thường không? Cậu ta là một người đầy thương tích... một người khuyết tật.
Giống như cậu.
Rất nhiều năm trước, vào ngày Trang Khê xuất viện trở lại trường, tuyết cuối đông đang tan.
Cậu quấn chiếc khăn choàng thật dày, che đi vết sẹo trên cổ, mím chặt môi, tỏ ra bình tĩnh bước vào sân trường.
Lâu rồi không đến trường, cậu không biết các bạn đã sớm biết sự khác biệt của mình. Sau lưng cậu, hai bạn học đang nhỏ giọng nói chuyện, tiếng nói xuyên qua không khí lạnh lẽo, mang theo cái rét buốt xương, đâm vào tai cậu.
“Cậu biết không? Trang Khê bây giờ là một người câm đấy, sau này cậu ấy không nói chuyện được nữa đâu!”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, sao cậu vô lễ thế, không được gọi là người câm.”
“Thế gọi là gì?”
“Gọi người câm là không lễ phép, phải gọi là người khuyết tật.”
Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy cụm từ "người khuyết tật". Khi còn nhỏ, cậu đã bị dán cái mác đó lên người.
Trang Khê vuốt ve quang não. Họ đều giống nhau. Người câm không chê người què. Trang Khê nhấn 【 Có 】.
【 Chúc mừng ngài đã nhận được cư dân đầu tiên, Viễn Viễn. Xin hãy tiếp tục cố gắng nhé! Cố lên! 】
Lại còn có tên sẵn nữa, Viễn Viễn.
Không biết có phải ảo giác của Trang Khê không, giọng thông báo game lần này nghe có vẻ vui vẻ hơn. Nhưng cậu cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều. Sau khi cậu nhấn 【 Có 】, Viễn Viễn đáp xuống đất, vì không đứng vững được nên ngã ngồi bệt xuống.
Trang Khê hiện tại không có thực thể trong game, chỉ có thể chạm vào nhân vật nhỏ trên màn hình. Ngón tay cậu vừa đặt lên màn hình, bên trái nhân vật nhỏ hiện ra thanh chỉ số của cậu ta: Giá trị sức khỏe, Thể lực, Tâm trạng.
Điểm tối đa đều là 100. Hiện tại, giá trị sức khỏe của cậu ta chỉ có 2, thể lực 5, tâm trạng 15.
Bên phải nhân vật nhỏ hiện ra các lựa chọn tương tác: 【 Dắt tay 】, 【 Xoa đầu 】, 【 Vỗ lưng 】, 【 Ôm 】, 【 Cõng 】, 【 Hôn 】, 【 xxx 】.
Những lựa chọn này đều có màu xám, chắc phải đợi nhân vật trong game của cậu xuất hiện mới dùng được.
Game kịp thời hiện ra thông báo: 【 Cư dân cũng giống như công trình kiến trúc, nhấn giữ có thể di chuyển. 】
Ngôi nhà của nhân vật nhỏ vẫn đang được xây dựng. Cậu ta đang ngã ngồi trên mặt đất, máu tươi thấm ướt quần áo, không biết vì đau đớn hay vì lạnh mà người khẽ run lên.
Trang Khê nhấn giữ vào cậu ta, định đưa tạm vào nhà mình.
Vừa bị nhấc lên không trung, cậu ta liền lạnh lùng giãy giụa kịch liệt, quẫy đạp không ngừng, máu trên người càng chảy nhanh xuống đất. Trang Khê vội vàng đặt cậu ta xuống, không dám chạm vào nữa.
Viễn Viễn phòng bị nhìn quanh bốn phía, trên đầu hiện ra một bong bóng thoại, cậu ta đang nói: “Là ai? Lăn ra đây!”
Chỉ nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cậu ta, rất có khí thế, lời nói cũng lạnh như băng. Nhưng lúc này, dòng tự thuật của game hiện ra, tiết lộ tình trạng thật sự của Viễn Viễn cho Trang Khê:
【 Viễn Viễn rất đau, cậu ấy bị lửa thiêu bỏng, máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương cháy đen, khiến cậu ấy có chút tuyệt vọng. 】
【 Viễn Viễn không muốn chết. 】
【 Viễn Viễn đang sợ hãi. 】
Vì câu nói kia của cậu ta, Trang Khê theo thói quen định tránh xa, nhưng nhìn nhân vật nhỏ toát ra khí chất băng hàn, cậu vừa buồn cười lại vừa thấy đau lòng một cách khó hiểu.
Những giọt máu chảy ra, chẳng khác gì máu thật ngoài đời, tụ thành một vũng trông đến ghê người. Trang Khê dường như cảm nhận được một chút tuyệt vọng của cậu ta.
Cậu lấy một cây cỏ cầm máu từ kho hàng, di chuyển đến chỗ nhân vật nhỏ. Vài chiếc lá xanh trên cây cỏ tách ra, mềm mại dán lên những vị trí khác nhau trên cơ thể cậu ta.
Nhân vật nhỏ dù bề ngoài vẫn trấn tĩnh, nhưng sự kinh ngạc trong mắt không thể che giấu.
【 Viễn Viễn rất kinh ngạc, những chiếc lá mềm mại dán lên vết thương, làm máu tươi ngừng chảy ra ngoài, giảm bớt sự tuyệt vọng và bất an của cậu ấy. 】
【 Giá trị sức khỏe của Viễn Viễn +3. 】
Mà nhân vật nhỏ trong game vẫn tỏ ra cứng rắn, khí chất băng hàn trên người không hề giảm đi, bong bóng văn bản trên đầu hiện lên: “Đừng giả thần giả quỷ, lăn ra đây!”
Trang Khê nheo mắt cười. Người dân đầu tiên này của cậu, là một tiểu gia hỏa ngoài lạnh trong nóng.
Cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đơn độc ngồi bệt dưới đất, quần áo ướt đẫm máu lạnh lẽo nhớp nháp. Dù có tỏ ra khí thế đến đâu, trông vẫn thật đáng thương. Không biết nghĩ đến điều gì, lòng Trang Khê dâng lên chút chua xót và đau lòng.
Trang Khê lại thử di chuyển cậu ta vào nhà, nhưng cậu ta vẫn giãy giụa kịch liệt, như thể sắp bị ném vào địa ngục vậy.
Thở dài.
Trang Khê lật xem kho hàng và ba lô, thứ cậu có thể cho cậu ta chỉ có dâu tây và cỏ cầm máu.
Cậu lấy ra một quả dâu tây. Cậu cũng không biết đây là gì, trong game miêu tả đây là một loại trái cây ngọt ngào, vậy chắc chắn có thể ăn để bổ sung thể lực, hoặc ít nhất cũng làm cậu ta vui lên một chút.
Cậu di chuyển quả dâu tây đến chỗ nhân vật nhỏ, quả dâu rơi vào tay cậu ta.
Đối mặt với thứ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong tay, nhân vật nhỏ theo phản xạ định ném đi, nhưng tay vừa giơ lên đã dừng lại.
【 Viễn Viễn: "Mùi hương này?" 】
【 Viễn Viễn rất nghi hoặc, cậu ấy không để lộ cảm xúc mà cố gắng hít hà, mùi hương quen thuộc làm cậu ấy kinh ngạc tại chỗ, có chút kích động. 】
【 Tâm trạng của Viễn Viễn +10. 】