Không thể ly gián quan hệ cha mẹ con nhà người ta, vậy chỉ có thể nói từ phía khách quan.
Trang tiên sinh vào thư phòng tìm một quyển sách rất dày nói với bé: “Bây giờ con còn nhỏ, chờ con lớn hơn chút nữa thì có thể xem sách luật.”
Trang tiên sinh lật đến một tờ, kéo Mãn Bảo đến bên người mình, để bé xem.
Biết bây giờ bé chưa biết ngắt câu, cũng rất khó xem hiểu mấy điều khoản tối nghĩa này, Trang tiên sinh liền chỉ lên sách rồi giải thích cho bé bằng từ ngữ thông tục, “Nữ giới cũng có thể thể kế thừa tài sản của cha mẹ, việc cha mẹ chuẩn bị của hồi môn cho con gái chính là biểu hiện trực tiếp nhất.”
Trang tiên sinh nói: “Nói theo luật pháp, chỉ cần để lại di ngôn, muốn để lại phòng ốc cho con gái kế thừa, như vậy theo lý luận, con gái có thể kế thừa phòng ốc.”
Mãn Bảo bị Khoa Khoa bẫy quá nhiều, cho nên bé hỏi lại: “Vậy trên thực tế thì sao ạ?”
Trang tiên sinh tán thưởng nhìn bé một cái, nói: “Tuy có quốc pháp, nhưng loại chuyện này dân không cáo, quan không truy xét, dưới quốc pháp còn có tộc pháp, có gia pháp, trừ phi con gái ở lại trong nhà kén rể, bằng không thì sản nghiệp tổ tiên sẽ không truyền cho con gái.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT