”Lớn tuổi gì chứ, mẹ còn lớn hơn tỷ kìa, thế mà mẹ cũng nhận được vài chữ rồi đấy.” Mãn Bảo cảm thấy sở dĩ đại tỷ bị nhà chồng chèn ép chính là do không đủ thông minh, cho nên đại tỷ phải trở nên thông minh hơn chút mới được.
Đáng tiếc, có lẽ chỉ số thông minh bẩm sinh của nàng không cao, cho nên chỉ có thể thông qua học tập để nâng cao chỉ số thông minh.
Chu Hỉ cũng không biết Mãn Bảo đã đưa nàng vào hàng ngũ “ngu ngốc”, cười tủm tỉm gật đầu nói: “Được, vậy Mãn Bảo dạy ta nhé, buổi tối muội có muốn ngủ chung với đại tỷ không? Chỗ đại tỷ rộng lắm.”
“Không ạ,” Mãn Bảo quả quyết từ chối: “Muội muốn ngủ trên giường nhỏ của mình, muội đã là người lớn rồi.”
Chu Hỉ có chút tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng, đưa người về phòng rồi đi.
Trời đã tối hoàn toàn, các phòng đều rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi ngủ, đồng hồ sinh học của Mãn Bảo cũng tới rồi, bé đánh ngáp một cái, lập tức đi vào trong phòng, nói một tiếng với cha mẹ đang ngồi ở mép giường nói chuyện, rồi vòng qua bình phong trúc đi vào gian nhỏ bên cạnh của mình, đá giày ra, bò lên giường ngủ luôn.
Lão Chu đi theo vào xem, thấy bé nằm ngay trên chăn ngủ khò khò, không khỏi lắc đầu, nương ánh trăng lật người cho bé, giúp bé đắp chăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT