Chờ đến khi Mãn Bảo ngủ rồi, Tiền thị mới nhíu mày nhìn sang lão Chu, “Xây bảy gian phòng, ông là nghiêm túc, hay là đang đùa Mãn Bảo thôi?”
“Đương nhiên là nghiêm túc, tôi mà lừa trẻ con à?” Còn là chuyện lớn như thế nữa, Mãn Bảo thông minh như vậy, chẳng may để con nó học được thói xấu thì làm sao đây?
Lão Chu tự có suy xét của mình, nói: “Không phải hôm kia bà nói nợ của lão tử sắp trả hết rồi sao?”
Tiền thị nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nói: “Không còn bao nhiêu.”
Ai cũng không ngờ tới mấy củ gừng mà đám trẻ trồng lung tung kia lại đáng tiền như vậy.
Mảnh đất hoang Chu tứ lang khai hoang ra kia cũng không lớn lắm, chỉ khoảng chừng sáu bảy phân, non nửa để trồng củ mài, còn lại đều trồng gừng.
Một mảnh gừng nhỏ kia lại cho ra sản lượng rất lớn, trong khoảng thời gian này, trong nhà ngày nào cũng bán được ít nhất 40 cân gừng, cũng bởi vậy mà ngày nào cũng có doanh thu cố định.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play