Bọn Mãn Bảo không trực tiếp đi đến nha huyện luôn, mà mang lẵng hoa đến chỗ bọn họ vẫn hay bán, nhưng rất kỳ lạ, họ đợi mãi cũng không thấy các bạn nhỏ ngày trước vẫn hay chơi đùa ở đây đâu.
Chu lục lang nhìn khắp nơi, sau đó tìm một người bán hàng rong khá hiền lành mà họ quen để hỏi.
Chủ quán cũng có ấn tượng với Chu lục lang, vì đám trẻ con này còn nhỏ tuổi, lại làm mấy việc buôn bán không độc môn giống bọn họ, mà một con phố cũng chỉ quanh quẩn mấy người bọn họ, muốn không nhớ rõ cũng khó.
Biết bọn họ tìm trẻ con, hắn liền cười nói: “Bây giờ nhà nào dám để trẻ con ra ngoài chứ, cậu không thấy đến cả người bán kẹo hồ lô cũng không đi bán nữa rồi sao?”
Nhìn lẵng hoa trong tay bọn họ, hắn nói: “Bây giờ ngay cả quầy ăn vặt cũng không dễ bán, càng đừng nói đến mấy đồ không ăn được cũng chẳng dùng được này của các cậu. Ta cảm thấy khó bán lắm, còn không bằng tiết kiệm thời gian ra đồng làm cỏ còn hơn.”
Chu lục lang không tin lắm, phải biết rằng lẵng hoa nhà bọn họ không chỉ đẹp, còn có cả kẹo ngon bên trong, đây là nguyên nhân lẵng hoa của bọn họ luôn được chào đón.
Cho dù không bán hết được, thì kiểu gì cũng phải bán được ba bốn cái chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play