Lão Chu cũng nghĩ như thế, nếu cửa làm ăn này có triển vọng, vậy đương nhiên phải làm lâu dài chút, tuy vườn rau nhà họ lớn, nhưng trong vườn cũng chỉ có từng đó rau. Dù mấy loại rau kiểu rau thài lài rau muống hái xong một đợt có thể mọc lại, nhưng nhà họ cũng phải ăn mà, không thể mang tất cả đi bán được, cho nên trồng thêm một khoảnh nữa là cách hay.
Nhưng ông cũng không ngờ vợ già lại muốn trồng nhiều đất như vậy, do dự nói: “Khoảnh đất đó hơn một mẫu đấy, trồng nhiều như vậy, có thể bán được sao?”
Ông thoáng nhìn Mãn Bảo đang dựa bên người Tiền thị, hỏi: “Mãn Bảo, có phải là con nói cái cách này cho mẹ con không?”
Mãn Bảo lập tức dúi vào trong ngực mẫu thân, chỉ để hở đôi mắt len lén nhìn ông.
Tiền thị ôm bé nói: “Được rồi, ông bớt dọa con nó đi, vốn dĩ tôi cũng muốn trồng nhiều rau một chút, dù sao lúa mạ bên khoảnh ruộng đó đều bị đổ hết rồi, để lại có tác dụng gì đâu, còn không bằng cuốc ra để trồng rau ấy.”
Thật ra bà chỉ định cuốc một nửa thôi, dù sao bọn họ cũng chưa chắc có thể bán hết được.
Nhưng đúng là như lời Mãn Bảo nói, nếu không bán được thì còn có thể làm rau muối để đến mùa đông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT