“Nhưng ngũ thúc của con lại học hành rất giỏi, làm quan cũng tốt, tuổi còn trẻ đã được vào kinh làm ngự sử. Đáng tiếc, lúc đi theo tiên đế chinh phạt phía đông lại trúng phải tên bay lạc, bị thương nặng rồi hy sinh. Đến thế hệ của lão gia nhà con và Khải Nhi thì càng không cần phải nói, con hỏi lão gia nhà con xem, nó học hành thành cái dạng gì?”
Bạch lão gia xấu hổ cúi đầu.
“Bạch Khải là một hạt giống học hành, tuổi trẻ đã thi đậu tiến sĩ, nếu không phải do số mệnh không tốt, thì bây giờ phải là chúng ta nhờ cậy nhà họ mới đúng,” Bạch lão phu nhân nói: “Con đừng thấy bây giờ Thiện Bảo còn nhỏ, nhưng nó đã sớm lộ ra vẻ không tầm thường. Năm nay nó mới có mấy tuổi, thế mà đã thuộc hết toàn bộ Luận Ngữ, con hỏi con trai con, chương thứ nhất của Luận Ngữ, nó đọc thuộc được không?”
Bạch nhị lang lập tức rụt cổ không nói câu nào.
Bạch lão phu nhân lại nói: “Cứ coi như không tính mấy lợi ích được mất này, chỉ đơn giản là luận tình nghĩa thôi,” Bạch lão phu nhân nắm chặt tay Bạch lão gia, rơi nước mắt nói: “Bà ấy không chỉ là thím con, cũng là dì con đó. Ta và bà ấy là chị em họ, hai người lớn lên cùng nhau, cùng ông nội bà nội, bây giờ trong đám huynh đệ tỷ muội còn sống trên đời cũng chỉ còn mấy người chúng ta mà thôi. Con cứ coi như đang chiếu cố nhà mẫu thân con, đối đãi với bà cháu họ tận tâm một chút.”
Lời này nơi nào là nói với Bạch lão gia, rõ ràng là đang nói với Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân vội vàng quỳ xuống nhận lỗi, tỏ ý: “Mẫu thân yên tâm, sau này con và lão gia nhất định sẽ chăm sóc dì và em dâu thật tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT