Lưu thị đứng ở cửa thư phòng hồi lâu, nhìn hai đứa bé quỳ rạp trên đất bắt đầu tìm sách đọc, nhưng sách mà trẻ con tuổi này có thể đọc được rất ít, đặc biệt là sách còn không ngắt câu, hai đứa bé lật được một ít, liền nhét trở về, tiếp tục giở một quyển khác.
Cũng may hai đứa bé đều rất yêu quý sách, biết sách quý hiếm, nên vẫn luôn lấy đặt nhẹ nhàng.
Lưu thị đứng nhìn chốc lát rồi quay người rời đi, bà cũng đang suy tư lời Mãn Bảo nói, trong lòng không ngừng phập phồng.
Hai đứa trẻ lật một hồi lâu, phát hiện không có sách nào mình xem hiểu, nhất thời thấy hơi tức giận, Mãn Bảo cũng không giở sách nữa, bắt đầu đưa tay nhỏ rà tới rà lui trên kệ sách. Sau đó liền thấy chỗ cao trên kệ sách có thẻ trúc, còn có cuộn vải rất đẹp, bèn tò mò hỏi Bạch Thiện Bảo.
Bạch Thiện Bảo nhìn thoáng qua nói: “Đó là thẻ tre và vải gấm[1], trước đây không có giấy, hoặc do giấy không tốt, cho nên người ta đã dùng thẻ tre và vải gấm để viết chữ, bà nội nói đây là thứ tổ tiên để lại, rất quý giá đó.”
Mãn Bảo tò mò hỏi, “Ta có thể xem không?”
Thật ra Bạch Thiện Bảo cũng chưa từng xem, bởi vì bà nội không cho cậu giở lung tung, cho nên cố ý để hai thứ này lên chỗ cao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play