Bốn người Mãn Bảo vây quanh Bạch nhị lang, dùng ánh mắt bức bách nhìn cậu.
Bạch nhị lang ở dưới bốn cái nhìn chăm chú, rốt cuộc không chịu đựng nổi, mặt mày đỏ bừng gào lại, “Nhìn ta làm gì, trước kia ta toàn ngồi trên xe đi, có tự đi đường lần nào đâu, làm sao ta biết đi kiểu gì?”
Chu ngũ lang không nhịn được nghiến răng, cảm thấy thằng nhóc này làm mất thời gian quá.
Mãn Bảo thế mà lại cảm thấy cậu nói có lý, nhưng bé vẫn vô cùng tức giận đối với việc cậu giấu giếm không báo trước này, “Nếu ngươi sớm nói cho chúng ta biết, thì chúng ta đã không phải mất công đi một đoạn đường dài như vậy.”
“Không sai.” Bạch Thiện Bảo cũng rất tức giận, còn đẩy cậu một cái, “Yêu tinh hại người!”
Bạch nhị lang tức giận đến đỏ cả mặt, giơ tay đẩy lại cậu, tức giận hét lớn: “Các ngươi có người cõng, chẳng bị mệt chút nào, ta mới là người luôn phải đi này. Ta còn nhỏ như vậy mà các ngươi toàn bắt nạt ta! Hừ, ta đâu có hại các ngươi đâu, ta là tự hại chính ta đó.”
Mãn Bảo sửng sốt, dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu, “Sao ngươi lại ngốc như vậy chứ, thế mà tự hại cả mình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play