Trong phòng bệnh.

Sau khi Tô Mạc hét xong, vẻ mặt có vẻ khá tức giận.

“Đồ khốn nạn, đây là bệnh viện, mày nghĩ đây là nơi nào? Nếu mày không muốn gặp bác sĩ thì cút khỏi đây!”

Không để ý đến cô gái cũng mặc đồng phục y tá với vẻ mặt ngạc nhiên đang đứng trước giường, Tô Mạc đi thẳng đến bệnh nhân số 5.

Đây là một bệnh nhân có toàn thân được quấn băng, tỏa ra mùi khét, chỉ để lộ ra một đôi mắt màu nâu xám.

“Bụp !”

Cô dùng dao mổ để đâm mạnh vào gã này. Gã bị ép nằm xuống giường.

“Cô ở phòng nào vậy? Giúp tôi giữ chặt hắn lại và đừng để hắn di chuyển.”

“Hả?”

Lạc Mộng Dao đứng một bên, sắc mặt tái nhợt, mắt mở to, lúc này đầu óc trống rỗng.
Cô cũng là người được huấn luyện, sau khi đếm ngược hiện lên trên cánh tay, cô đã lập tức đến Cục An ninh để huấn luyện.

Đội trưởng Đỗ Đào đã nói rất rõ ràng rằng điều quan trọng nhất khi bước vào phó bản kinh dị là phải tuân thủ các quy tắc.

Đừng chọc giận bất kỳ con quái vật nào bên trong.
Nếu không, họ sẽ phải đối mặt với cái chết.

Làm sao... Người trước mặt cô rõ ràng cũng là một người chơi, sao cô ta dám tấn công quái vật ?

Đánh hay đâm bằng dao?

"Cô đứng đó làm gì thế? Bác sĩ sắp tới rồi. Tôi cần thay băng ngay. Giữ chặt hắn giúp tôi!”

Tô Mạc không ngờ cô lại tới sớm như vậy.

Trong trò chơi mô phỏng sinh tồn, cô gái trước mặt mình đã bị bệnh nhân số 5 đập nát đầu?

Thật tội nghiệp …

“Ồ... ồ, tôi... nên ấn hắn như thế này sao?”

Lạc Mộng Dao nuốt nước bọt, run rẩy dùng tay ấn vào cổ bệnh nhân.

Cô rất rõ rằng bệnh nhân trước mặt cô, người quấn đầy băng, tính tình rất tệ và đã nhiều lần gào lên rằng sẽ nghiền nát đầu cô.

Làm sao……

“Ahhhhhh! Ngươi muốn chết sao? Ngươi muốn chết sao? Ta sẽ đập nát đầu các ngươi!”

Bệnh nhân băng bó chớp mắt liên tục, và đến lúc này hắn mới phản ứng lại. Nhìn chằm chằm hai người kêu la với vẻ oán giận.

Một bầu không khí rùn rộn bao trùm toàn bộ căn phòng.

“Rắc, rắc, rắc!”

Trên tấm kính phía trước, các vết nứt bắt đầu lan rộng như mạng nhện.

Đôi bàn tay bị băng bó tách ra, lộ ra đôi tay đen chỉ còn lại xương, nhanh chóng véo vào mặt Tô Mạc.

“Á!!!”

Lạc Mộng Dao nhắm mắt lại, không nhịn được hét lên.
Cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh tượng kinh khủng đó trong đầu mình. Giây tiếp theo, đầu cô gái sẽ nổ tung.

"Anh không muốn xuất viện sao? Anh tin là tôi sẽ thông báo cho trưởng khoa ngay bây giờ không?"

Bàn tay đen đột nhiên dừng lại.

Nó chỉ cách khuôn mặt của Tô Mạc chưa đầy 5 cm.

“Hừ, nằm xuống đây đi. Nếu mày không muốn chết, đồ khốn nạn, đây là bệnh viện, mày chỉ cần làm theo bất cứ điều gì tao bảo. Nếu mày còn dám nói thêm điều gì nữa, tao sẽ khâu miệng mày lại!”

Cược đã thành công... Nhìn Bệnh nhân số 5 thu bàn tay gian xảo lại với vẻ mặt u ám, Tô Mạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn treo trên ngực cô cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Khi phát thuốc, cô tưởng tượng rằng nếu đây là một bệnh viện, có cả bác sĩ và bệnh nhân trong tất cả những người được kể ở trên đều kỳ lạ, vậy ai là người có địa vị cao nhất?

Trưởng khoa!

Chỉ có thể là viện trưởng bệnh viện này.

Nếu muốn đợi đến khi lần mô phỏng tiếp theo bắt đầu, chỉ có thể trốn ở khoa 5. Nếu không, bác sĩ sẽ tiếp tục sắp xếp công việc, nếu xảy ra sai sót, e rằng bác sĩ sẽ lập tức hành động.

Điều kiện đầu tiên để ẩn náu ở đây là kiểm soát bệnh nhân ở khoa 5.

Bây giờ thì có vẻ như cô đã đoán đúng.

Máy mô phỏng chỉ có thể mô phỏng các sự kiện lớn và nhiều chi tiết vẫn cần cô tự khám phá.

“Như vậy có ổn không?”

Lạc Mộng Dao mở mắt ra, nhìn thấy bệnh nhân quấn băng nằm bất động trên giường bệnh. Ánh mắt cô ngày càng trở nên phẫn nộ, cô ước gì có thể giết chết chúng ngay bây giờ.

Nhưng cô không có hành động gì, cũng không tức giận như trước.

“Tháo băng ra, tôi đi lấy thuốc!”

Tô Mạc ra lệnh, quay người mở hộp thuốc ra, bắt đầu tìm thuốc bên trong.

“Kali permanganat? (Kali permanganat là chất oxy hóa có đặc tính khử trùng , khử mùi và làm se. Công thức hóa học của nó là KMnO₄).Đây là gì? Nó có thể dùng để làm gì? Để rửa mắt?”

"Natri valproat?"( thuốc dùng điều trị động kinh).

"Monoamine oxidase?" (Thuốc được FDA chấp thuận để điều trị các triệu chứng trầm cảm).

Sau khi tìm kiếm một lúc, Tô Mạc có vẻ hơi đau lòng, bởi vì cô có thể đọc tên của những loại thuốc này, nhưng lại không biết tác dụng cụ thể của chúng.

Mặc dù người nằm trên giường bệnh là một người kỳ lạ, nhưng chúng ta không thể chữa khỏi bệnh cho hắn ta, phải không?

Họ vẫn phải nhờ vào hắn để kéo dài thời gian.

"Tôi... tôi là sinh viên điều dưỡng. Tôi biết thuốc theo toa. Cô muốn loại thuốc nào? Tôi sẽ lấy cho cô!”

Vào thời điểm này.

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau.

"Tôi tên là Lạc Mộng Dao, tôi đến từ Học viện Điều dưỡng số 3 là sinh viên năm 3.”

“Vậy thì đến đây. Tôi cần rất nhiều thuốc chống hưng phấn và thuốc gây mê. Xem thử cô có tìm được loại nào ở đây không.”

Cứ để chuyện chuyên môn cho người chuyên nghiệp giải quyết, Tô Mạc đơn giản bước sang một bên.

“Anh nhìn gì thế? Anh chưa từng thấy y tá tìm thuốc sao? Cứ nằm im đi...”

Tôi liếc nhìn anh chàng băng bó trên giường và thấy hắn đang nhìn tôi với đôi mắt mở to.

Hắn lại chửi thề dữ dội.

Nhân tiện, kéo chăn che mặt lại.

Tất cả băng trên cơ thể anh ta đều đã được tháo ra.

Cô phải nói rằng y tá có xuất thân khác biệt. Họ đã quen với môi trường bệnh viện và có thể giữ được bình tĩnh ngay cả khi chứng kiến ​​những vết thương khủng khiếp như vậy.

Ngoài toàn bộ phần bụng bị khoét rỗng với một vết thương rất lớn, toàn bộ cơ thể bệnh nhân đều bị cháy đen.

Bỏng nặng.

Thậm chí còn có giòi bò trong vết thương.

Nhìn thấy cảnh này, mặc dù Tô Mạc đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn suýt nữa thì nôn.

Cô lại tát bệnh nhân lần nữa!

Hắn ta: “???”

Nhân lúc rảnh rỗi, Tô Mạc hỏi thăm tình hình của những người chơi khác với Lạc Mộng Dao.

Sau khi biết tổng cộng có 15 người, họ đã thông báo cho Cục An ninh và cùng nhau tham gia trò chơi kinh dị.

Nhưng.

Ngay cả sau khi được Cục An ninh huấn luyện, cứ 15 người thì có 5 người đã chết ngay khi truyền tống. Tất cả bọn họ đều là lính nghĩa vụ, không chịu được nỗi sợ hãi và đã bị giết.

“Vậy là có 16 người tham gia trò chơi kinh dị này, và bây giờ chỉ còn lại 11 người.”

Đây thực sự là một phó bản kinh dị cấp S, đòi hỏi phải sống trong bảy ngày để trở về và có 5 người đã chết ngay sau khi truyền tống, do đó tỷ lệ tử vong khá cao.

Lẩm bẩm một mình.

Tô Mạc lấy thuốc, chuẩn bị xử lý vết thương trên người bệnh nhân quấn băng. Theo lời nhắc của trình mô phỏng, cuối cùng anh ấy đã chết trong tay bác sĩ, chứng tỏ bác sĩ sẽ sớm đến kiểm tra.
Vết thương phải được điều trị trước khi bác sĩ đến.
Chúng ta không được phép cho hắn cơ hội hành động.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cái này... ở đây chỉ có thuốc chống hưng phấn thôi, không phải thuốc ngủ mà cô nhắc đến!”

Nghe câu trả lời này, Tô Mạc không khỏi nhíu mày.
Nếu không có thuốc ngủ, một khi bác sĩ đến, vết thương của hắn sẽ không thể che giấu được.
Chỉ khi anh ta hôn mê thì cô mới có thể nghĩ ra lý do để khiến bác sĩ tin rằng vết thương của anh ta đã lành.

“Nhà thuốc có thuốc ngủ không? Nếu có, tôi sẽ đi lấy ngay...”

"Phải có chứ. Tôi vào hiệu thuốc và thấy lọ thuốc ngủ trên kệ trên cùng. Vấn đề là, nó ở cuối hành lang bệnh viện. Nếu tôi đi lấy nó ngay bây giờ..."
Cô nói chưa hết câu.

“Chết tiệt, ai cho phép mày khóa cửa phòng bệnh vậy đồ ngốc? Tao phải giết mày!!!”

Có tiếng gầm rú chói tai phát ra từ bên ngoài cửa.
Một đôi mắt đỏ tươi đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào Tô Mạc và những người khác.

~~~~mình xin phép sửa lại tên nhân vật Lạc Mộng thành Lạc Mộng Dao nhé mọi người, có chỗ nào mình sót mọi người nhắc mình nhé😘😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play