Giờ đây, cậu ta vẫn đã trở về, sau tang lễ của Mạc Trầm.

Lâu rồi không gặp, vóc dáng cậu ta lại cao thêm chút nữa, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Không hề tỏ ra đau buồn trước cái chết của cha, cũng không an ủi người mẹ kế đang rạch cổ tay, chỉ nói một câu, cậu ta đói bụng.

Tôi sơ sài băng bó cánh tay, dùng máy nướng bánh mì nướng hai lát bánh mì, rồi tiện tay quẳng lên bàn ăn.

Mạc Hòe kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi: “Có bơ đậu phộng không?”

Lắm chuyện thật.

Tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, trừng mắt nhìn cậu ta: “Tang lễ cũng xong xuôi rồi, cha ruột cũng đã hỏa táng rồi, lúc này mới mò về, cậu đúng là một người con hiếu thảo đấy.”

Mạc Hòe vẻ mặt bình thản: “Xả thân cứu vợ đẹp mà chết, hoàn toàn không nghĩ đến mình còn có một đứa con trai ruột, ông ấy cũng thật là một người cha tốt đấy.”

Thôi kệ, hơi đâu mà chấp nhặt với một đứa con nít.

Quay người, tôi lấy từ trong tủ bát ra một hũ bơ đậu phộng, đặt xuống trước mặt cậu ta.

“Cảm ơn.” Mạc Hòe phết một ít bơ lên bánh mì, rồi ăn một cách lịch sự, nhã nhặn.

Ăn xong, Mạc Hòe chủ động rửa bát, lau khô tay, rồi bình tĩnh mở miệng: “Dì à, nói một cách nghiêm túc thì chúng ta cũng không thân thiết gì, dì cũng chưa đến ba mươi tuổi, chắc chắn sẽ không muốn có một cái đuôi như tôi đâu. Vậy nên, chúng ta chia tài sản thừa kế, sau đó đường ai nấy đi, thấy thế nào?”

Thật khó tin, thằng nhóc này mới mười ba tuổi.

Nếu không nhìn vào vẻ ngoài non nớt của cậu ta, tôi sẽ nghĩ mình đang đối thoại với một vị trưởng bối bảy mươi tuổi nào đó.

Cũng phải, không xảy ra cuộc đại chiến tranh giành tài sản kịch liệt, cũng không có chửi bới ầm ĩ chỉ trích tôi hại chết cha cậu ta, đã là kết quả tốt nhất rồi.

Thế là, tôi sảng khoái gật đầu: “Đồng ý.”

Dưới sự có mặt của luật sư, chúng tôi phân chia tài sản thừa kế một cách vô cùng hòa bình, mỗi người chọn lấy những gì mình muốn.

Mạc Hòe tự mình lo liệu mọi việc từ đầu đến cuối, tỏ ra vô cùng chín chắn và bình tĩnh.

Luật sư Trương đầy ẩn ý mà cảm thán: “Mạc Hòe là đứa trẻ bi thảm nhất mà tôi từng gặp, Mạc tiên sinh và vợ trước của cậu ấy đều là cô nhi, vốn dĩ không có người thân nào khác, bây giờ họ lần lượt qua đời, cuối cùng chỉ còn lại một mình Mạc Hòe. Tuổi còn nhỏ đã phải chịu nỗi đau mất người thân, lại còn có một gia sản lớn như vậy chờ cậu ấy tiếp quản, Mạc Hòe chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi, thật đáng thương, lúc này thực sự rất cần một người lớn ở bên cạnh giúp đỡ, chăm sóc cậu ấy.”

Tôi châm một điếu thuốc: “Tôi cũng rất thảm, chồng chết, sảy thai, ngày nào cũng không kiềm chế được mà rạch vài nhát lên cánh tay, không chừng ngày nào đó sẽ tự sát thành công, chắc là không có tâm trạng rảnh rỗi để đi trông trẻ con đâu.”

Luật sư Trương lặng lẽ ngậm miệng.

Công nhân mất vài ngày để lục tục chuyển hành lý của tôi từ nhà họ Mạc đi.

Sau khi ổn định ở nhà mới, tôi đột nhiên phát hiện mình bỏ quên một cái túi xách.

Trị giá tám mươi vạn.

Đắt hay không không quan trọng, quan trọng là, đó là thứ Mạc Trầm tặng cho tôi.

Tôi tức tốc chạy về nhà họ Mạc ngay trong đêm, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, lấy túi xách, đang định chuồn đi thì phát hiện cửa phòng Mạc Hòe đang hé mở.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đưa tay, đẩy cánh cửa đó ra.

Một giây.

Chính quyết định trong một giây đó, đã thay đổi toàn bộ hướng đi cuộc đời tôi sau này.

Đẩy cửa ra, tôi thấy Mạc Hòe một mình ngồi ở mép giường, lòng bàn tay đang ôm một đống thuốc viên màu trắng.

Hiển nhiên, đó là liều lượng đủ để chết.

Cậu ta hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh và lãnh đạm ban đầu nữa, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, trong mắt chằng chịt những tia máu đáng sợ, quầng mắt thâm đen, ngũ quan vốn nổi bật đã mất hết vẻ rạng rỡ, chỉ còn lại tro tàn của sự chết lặng. Dù cậu ta mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, vẫn có thể nhìn ra tay chân gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, giống như một con rối gỗ rách nát đã đánh mất linh hồn.

Dù có độc lập trưởng thành sớm đến đâu, suy cho cùng cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Mạc Hòe chậm rãi ngẩng đầu, cười một cách tuyệt vọng với tôi: “Dì ơi, làm sao bây giờ? Hình như tôi không còn lý do gì để sống nữa rồi.”

Tôi đứng ngây người tại chỗ, bị sự tuyệt vọng đến cùng cực trong mắt cậu ta trấn áp.

“Từ nay về sau, tôi thi được điểm tối đa, thì đưa phiếu điểm cho ai xem đây? Làm được chuyện tốt, có ai sẽ khen ngợi tôi đây? Một mình ở bên ngoài, có ai sẽ ở nhà chờ tôi đây?” Cậu ta lẩm bẩm, giọng nói nhỏ dần.

Có lẽ bởi vì trái tim con người dễ trở nên mềm yếu vào ban đêm.

Có lẽ bởi vì cậu ta là huyết mạch duy nhất mà Mạc Trầm để lại.

Có lẽ bởi vì tôi cũng đã đánh mất hy vọng sống sót.

Tôi từng bước một đi tới, dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy cậu ta.

Tiếng khóc nức nở từ trong lòng tôi truyền ra.

Nỗi đau buồn kìm nén bấy lâu, cuối cùng cũng có thể được giải tỏa vào giây phút này.

Tôi vỗ về xoa đầu cậu ta, cổ tay lại đột nhiên bị cậu ta nắm lấy.

Mạc Hòe vén tay áo tôi lên, nhìn chằm chằm vào những vết sẹo dao trên cánh tay tôi, lòng bàn tay chạm vào những chỗ đã đóng vảy, dùng lòng bàn tay khẽ vuốt ve, rồi nhẹ giọng hỏi: “Có muốn cùng chết không?”

“Cái gì?” Tôi ngẩn người.

“Dì ơi,” khóe mắt cậu ta đẫm lệ, ngước mắt nhìn thẳng vào tôi, “Chúng ta có muốn, cùng nhau đi chết không?”

Thiếu niên cô độc đã mất hết người thân này, đang vô cùng nghiêm túc, đưa ra lời mời gọi của tử thần với tôi.

Dưới cái nhìn sâu thẳm của cậu ta, tôi hơi thất thần, như bị mê hoặc, bất giác gật đầu: “Được.”

Sau đó, tôi lôi ra một cuốn sổ ghi chú, ngồi xuống bàn viết, từng nét từng nét viết xuống một đoạn văn ——

Sau khi bàn bạc, bà Doãn Vọng Thư và cậu Mạc Hòe quyết định sẽ cùng nhau tự sát sau 5 năm nữa, phương thức cụ thể sẽ do hai bên thống nhất ý kiến rồi quyết định sau. 5 năm sau nếu có người vi phạm giao ước, người giữ giao ước có quyền giết chết kẻ vi phạm.

Viết ngày tháng, ký tên, điểm chỉ xong, tôi đưa bút cho Mạc Hòe: “Đến lượt cậu.”

Mạc Hòe vẻ mặt phức tạp: “Tại sao lại là 5 năm sau?”

Tôi nghiêm túc nói: “Bởi vì bây giờ cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc con, vị thành niên không được uống rượu, không được đi bar, cũng như vậy, không được tự sát. Tôi là người lớn, không thể nào lôi kéo một đứa trẻ chưa trải sự đời cùng chết được, sẽ bị mọi người chửi cho chết mất.”

Mạc Hòe: “…”

Tôi tràn đầy khao khát: “5 năm sau, cậu 18 tuổi, tôi 34 tuổi. Cậu thành niên rồi, có thể tự do lựa chọn sự sống cái chết, tôi cũng sống chán rồi. Thật ra từ nhỏ tôi đã muốn tự sát trước 30 tuổi, như vậy sẽ không phải trơ mắt nhìn mình ngày một già đi. Sau này mọi người nhắc đến tôi, sẽ dùng giọng điệu tiếc nuối mà cảm thán, cô Doãn ấy à, chết vào lúc trẻ trung xinh đẹp nhất. Nhưng mà, vì cậu, tôi có thể hoãn ngày chết lại vài năm, chậm bước chân chờ cậu một chút, không sao đâu, tôi có tự tin giữ được vẻ đẹp của mình ở tuổi 34.”

Mạc Hòe: “…”

Tôi tiếp tục dong dài: “Hơn nữa hai chúng ta thừa kế nhiều tài sản như vậy, nếu một xu cũng không tiêu mà đã chết, chẳng phải là quá thiệt thòi sao? Chẳng phải là phụ lòng bao năm vất vả của cha cậu sao? Chúng ta phải tận dụng 5 năm này, tiêu xài cho thật tốt, tiêu xài cho thật nghiêm túc, tiêu xài cho thật mạnh mẽ, tiêu hết tiền của cha cậu đến không còn một xu, sau đó có thể thanh thản yên lòng đi tìm cái chết.”

“Biết rồi, tôi ký.” Mạc Hòe lười nghe tôi lải nhải nữa, tiện tay ký tên mình vào.

Chữ cũng rất đẹp.

Tôi xé tờ giấy ghi chú đó ra, cho vào túi đựng tài liệu, rồi trịnh trọng cất vào tủ sắt trong thư phòng.

“Sau này, cậu thi được điểm tối đa, thì mang phiếu điểm về nhà cho tôi xem, cậu làm được chuyện tốt, tôi sẽ thao thao bất tuyệt mà khen cậu, cậu đi xa nhà, có tôi ở nhà chờ cậu.” Tôi nghiêm túc nói.

Mạc Hòe ngẩn ra.

“Cho nên, trước khi hiệp nghị có hiệu lực, chúng ta giao ước, không được tự làm hại bản thân, không được tự sát, nương tựa lẫn nhau, không rời không bỏ, thế nào?” Tôi đưa tay về phía Mạc Hòe.

Cậu ta dừng một chút, rồi nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói: “Thành giao.”

Năm đó, tôi 29 tuổi, Mạc Hòe mười ba tuổi. Chồng tôi đã chết, cha cậu ta cũng đã chết.

Khi một người không muốn sống như tôi, gặp một người khác cũng không muốn sống như cậu ta, ngược lại lại nảy sinh một cách khó hiểu sức mạnh để tạm thời sống tiếp.

Dù tôi và cậu ta vốn chẳng thân thiết gì, nhưng chúng tôi quyết định cùng nhau nương tựa.

Công nhân trước đó mất mấy ngày để chuyển hành lý của tôi từ nhà họ Mạc đi, rồi lại tiếp tục mất mấy ngày để chuyển về.

Sau đó, cuối cùng cũng không chuyển đi nữa.

Mạc Hòe không còn ở nội trú nữa, ăn ngủ đều ở nhà, chính thức trở thành cái đuôi của tôi.

Tôi cảm động nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ kế, ví dụ như đưa đón cậu đi học chẳng hạn.”

Mạc Hòe lạnh nhạt liếc tôi: “Không cần, tôi tự có chân.”

Nhưng tôi vẫn mỗi ngày đúng giờ xuất hiện ở cổng trường, đứng giữa đám đông phụ huynh học sinh mà vẫy tay lia lịa với cậu ta.

Suy cho cùng, tôi lười nấu cơm, lại lười dọn dẹp, càng không biết kèm cặp bài tập, việc duy nhất có thể làm, cũng chỉ có đi đón cậu ta tan học.

Ban đầu, Mạc Hòe luôn làm mặt lạnh đi ngang qua tôi, giả vờ không quen biết. Dần dần, cậu ta bắt đầu quen với việc tìm kiếm tôi giữa đám đông. Có một lần tôi lén trốn đi, phát hiện sau khi tìm không thấy tôi, mặt cậu ta lại có chút hụt hẫng.

Tôi đắc ý nhảy ra: “Thừa nhận đi, cậu vẫn rất cần người mẹ kế này của cậu.”

Sự bất an trong đáy mắt Mạc Hòe lập tức biến mất, cậu ta ra vẻ không kiên nhẫn mà ném cặp sách vào lòng tôi: “Trẻ con.”

Cha mẹ ruột của tôi, những người từ nhỏ đến lớn chưa một khắc nào để tôi vào mắt, vừa phát hiện tôi trở thành góa phụ giàu có, lập tức dắt díu già trẻ đến nương tựa tôi.

Mạc Hòe lạnh lùng nói: “Không sao cả, cứ để họ vào ở đi, tôi có thể dọn ra ngoài, dù sao họ mới là người nhà có quan hệ huyết thống với dì, tôi chỉ là một người ngoài không đáng kể.”

Tôi nghi hoặc trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu bị thần kinh à?”

Sau đó, tôi nhấn nút bộ đàm, cười tủm tỉm thông báo cho bảo vệ: “Ném đám già trẻ lớn bé đó ra ngoài, vĩnh viễn không được để họ xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, đúng vậy, là vĩnh viễn.”

Trong mắt Mạc Hòe mang theo vẻ khó hiểu.

Tôi nháy mắt với cậu ta: “Từ nay về sau, người nhà của tôi, chỉ có một mình cậu thôi.”

Khoảnh khắc đó, sự bất an, hoang mang, bất lực bủa vây thiếu niên bấy lâu, đột nhiên tan biến.

Cậu ta và tôi nhìn nhau, nhẹ nhàng mà, nghiêm túc mà gật đầu.

Ban ngày, trong nhà có bảo mẫu dọn dẹp và nấu cơm, đến tối, căn nhà lớn như vậy chỉ còn lại tôi và Mạc Hòe.

Bước ra khỏi bóng ma không hề đơn giản như vậy.

Có một thời gian rất dài, mỗi lần tôi nhắm mắt lại, đều có thể thấy Mạc Trầm mặt đầy máu.

Thỉnh thoảng, trong lòng anh ấy lờ mờ, còn ôm một bào thai đã chết.

Đó là con của chúng tôi.

Tôi cố gắng đến gần Mạc Trầm, nhưng cơ thể lại không thể cử động.

Tôi chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn anh ấy từ xa, hỏi: “Chồng ơi, con giống ai? Ôm nó lại đây cho em xem.”

Không có ai trả lời tôi.

Mở mắt ra, tôi thấy Mạc Hòe đang đứng ở cửa phòng ngủ.

Liếc nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, bây giờ là rạng sáng.

“Tôi rất buồn ngủ.” Giọng Mạc Hòe khàn khàn, “Nhưng tôi không tài nào ngủ được.”

“Cần dì kể chuyện cổ tích cho cậu nghe không?” Tôi thuận miệng nói đùa.

“Có thể thử một chút.” Cậu ta gật đầu.

Sau đó, cậu ta đi đến bên giường tôi, rồi lập tức nằm xuống.

Cho nên người ta không thể nói đùa lung tung được.

Tôi rất muốn đá cậu ta xuống giường, cảnh cáo cậu ta đừng có tùy tiện trèo lên giường của người khác phái, nhưng khi nhìn thấy quầng thâm mắt dày đặc trên mặt cậu ta, cái chân đang định giơ lên lại lặng lẽ thu về. Từ sau khi cha cậu ta qua đời, cậu ta vẫn luôn bị mất ngủ.

Thôi kệ, làm một người mẹ kế tận tụy, dỗ con trai ngủ một giấc cũng chẳng có gì to tát.

Thế là, tôi nghiêm túc kể chuyện: “Ngày xửa ngày xưa, có một nàng tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần hạ phàm lịch kiếp, từ nhỏ đã phải chịu đựng sự coi thường và khinh miệt của cha mẹ và bạn học. Một ngày nọ, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ bà đây dựa vào cái gì mà phải chịu đựng sự tức giận của đám người phàm ngu ngốc này. Thế là nàng dựa vào tinh thần kiên cường, một bước trở thành đại tỷ khét tiếng toàn trường, dẫn dắt một đám đàn em trung thành tận tụy, đánh cho những kẻ từng bắt nạt nàng, từng đứa một thành đầu heo…”

Mạc Hòe im lặng lắng nghe, suốt quá trình không hề xen vào một lời.

“Sau đó, tiên nữ gặp được một vị quốc vương anh tuấn, trở thành hoàng hậu của chàng.”

Khi tôi kể đến câu này, thì phát hiện Mạc Hòe đã ngủ rồi, cơ thể khẽ dựa về phía tôi, dường như đã trút bỏ mọi sự phòng bị.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play