Cho nên, tôi không trách cậu ta.
Chỉ là một đứa trẻ con cáu kỉnh mà thôi.
Tôi chỉ cảm thấy đau khổ.
Mấy năm nay, tôi đã suy sụp, đã sa đọa, đã tự làm khổ mình, nhưng tất cả những điều đó đều được xây dựng trên nền tảng kinh tế đủ để duy trì. Bởi vì có tiền tiêu không hết, nên tôi không cần phải lo lắng về sinh kế, có thể chuyên tâm tưởng nhớ Mạc Trầm, chuyên tâm đau buồn suy sụp, chuyên tâm uống những chai rượu trị giá sáu bảy con số, chuyên tâm nằm ở nhà không ra khỏi cửa, không gặp ai.
Nếu không có tài sản của nhà họ Mạc, thì sau khi đau buồn, tôi còn phải dậy sớm đi làm, dọn dẹp nhà cửa, thức cả đêm làm báo cáo. Tôi thậm chí còn không có cơ hội để tự làm khổ mình, bởi vì phải vội vàng kiếm tiền nuôi sống bản thân, chỉ có thể sau khi tan ca vào đêm khuya, đến cửa hàng tiện lợi mua một lon bia giảm giá.
Hóa ra, những thứ tôi đã quen hưởng thụ, đã trở thành thói quen, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thu hồi.
Trong khoảnh khắc, tôi như bị ném vào một hố đen không đáy, trong vũ trụ bao la này, lẻ loi một mình, không nơi nương tựa.
“Khóc cái gì?” Làn sương mù trên mặt Mạc Hòe tan đi một ít, giọng điệu dịu đi, “Tôi cũng sẽ không ở bên người phụ nữ khác, chỉ có hai chúng ta, nương tựa lẫn nhau, mãi cho đến già, không cho phép bất kỳ kẻ thứ ba nào đến quấy rầy.”
Không đợi tôi mở miệng, hơi thở của Mạc Hòe đã áp sát lại, dùng môi nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt tôi, một tay siết chặt eo tôi, một tay nâng cằm tôi lên, cảm giác mềm mại từ đuôi mắt lướt đến gò má, sau đó, từ từ tiến lại gần môi tôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT