Trì Giác trừng to mắt, hơi thở khựng lại, cả người ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Mãi một lúc sau mới phản ứng kịp, cậu vội vã chạy tới, luống cuống đỡ lấy Diệp Mãn.
Đổi lại là người bình thường, giờ phút này e đã sớm ôm tay lăn lộn dưới đất, miệng rên rỉ, nước mắt nước mũi chan hòa.
Diệp Mãn cũng khóc, như cánh hoa lê đẫm mưa, nhìn vào chỉ thấy xót xa. Ngay cả tốc độ và góc độ nước mắt rơi, cũng đều được cậu cân nhắc, khống chế đến mức gần như hoàn hảo.
Mỗi một động tác, đều là kết quả của sự tính toán tỉ mỉ.
Cậu không la hét, thậm chí còn chẳng để tâm đến cánh tay đang bị thương nghiêm trọng – vết thương lộ rõ đến mức ai cũng có thể nhìn thấy – giống như cậu hoàn toàn không cảm thấy đau. Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào việc làm sao để khóc cho thật đẹp, thật khiến người ta thương xót, khiến người khác đau lòng thay mình.
“Từ tiên sinh… Em không biết là anh… Vừa rồi chỉ là đùa chút thôi… Em là một kẻ mù, không nhìn thấy… Anh… Đừng chấp nhặt với em được không…”
Cậu đâu thể nói thẳng ra trước mặt Trì Giác, bảo Từ Hoè Đình đừng để Trì phụ Trì mẫu biết chuyện, chẳng khác nào tự khai ra có người làm chứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play