Diệp Mãn quả nhiên mang vẻ mặt ấm ức, không cam tâm lau nước mắt, tự mình lồm cồm bò dậy.
Suốt cả ngày hôm đó, cậu không nhắc lại chuyện gì xảy ra, cũng chẳng để lộ chút gì khác thường.
Trì Giác không hiểu làm sao mà hắn lại có thể diễn đến mức nhìn như ngã rất nghiêm trọng, nhưng thực tế lại chẳng bị thương chút nào. Nghĩ đến việc hắn quen tay quen chân như vậy, có lẽ cũng giống như mấy diễn viên gạo cội trong nghề, trong tay luôn có chút kỹ xảo độc môn. Bằng không thì chẳng lẽ thực sự liều mạng tới mức lấy thân ra làm đạo cụ, đánh đến mình bầm dập thật sao?
... Nhưng hắn lại đúng là chẳng có lấy một chút kỹ xảo nào.
Người thì nhỏ, tâm tư lại nhiều, nhưng đúng lúc nên đề phòng thì lại thành thật đến đáng ngạc nhiên.
Trì Giác gắt gao nhìn chằm chằm đầu gối của Diệp Mãn.
Da cậu trắng, vết bầm sưng đỏ nổi bật đến giật mình. Nghĩ đến việc cậu cứ thế mà cả ngày tung tăng nhảy nhót như không có chuyện gì, trong khi đầu gối lại bầm tím như thế, sắc mặt Trì Giác lập tức tối sầm lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT