Giải Nhung đã chết. Cậu chết ngay trên bàn mổ. Khi chết, bụng cậu còn bị rạch toang để lấy đứa bé trong bụng ra.
Đó là một cục thịt bé xíu, máu me be bét, chỉ lớn bằng nắm tay. Dinh dưỡng kém đến mức không thể tin nổi. Theo lẽ thường, một đứa bé như thế thì chưa thể có tay chân đầy đủ, nhưng khi nó được bế ra khỏi bụng, Giải Nhung đã thấy – cậu thấy được con mình, với đôi bàn tay và bàn chân nhỏ xíu.
Đứa con của cậu, tay nắm chặt để cạnh gò má nhỏ, như thể đang cố vươn tay về phía trước, muốn nắm lấy cái gì đó.
Có thể là muốn nắm lấy tay cậu – người ba của nó.
Là lỗi của Giải Nhung. Cậu không nên hút thuốc và uống rượu mỗi ngày, cũng không nên thức khuya triền miên, không chịu nghỉ ngơi, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi. Đã có lúc cậu tưởng mình chỉ béo bụng, còn đi đến phòng gym tập một thời gian. Nhưng rồi một hôm, cậu đột nhiên thiếu máu và ngất xỉu, thế là bỏ luôn, chuyển sang uống nước đường glucose mỗi ngày.
Cậu chưa từng quan tâm đến sức khỏe thật sự của bản thân. Cậu nghĩ mình còn trẻ, vài vấn đề nhỏ nhặt như hay nhạy cảm với mùi lạ chỉ là chuyện thường, chưa bao giờ ngờ rằng trong bụng mình có một sinh linh bé bỏng.
Một sinh mệnh mới – là con của cậu.
Còn về người ba còn lại của đứa bé, Giải Nhung không quan tâm nữa. Ít nhất là lúc chết, có muốn quan tâm cũng không thể quan tâm nổi.
Đối phương đã đính hôn với người khác. Tuy không phải là đứa em trai giả mạo của cậu – kẻ giả danh thiếu gia – nhưng người kia cũng là con nhà danh giá, được giáo dục tử tế. Ít nhất cũng tốt hơn cậu – cái người mang danh “thiếu gia thật” nhưng cả đời chỉ biết dùng mọi thủ đoạn bẩn thỉu.
Giải Nhung hối hận rồi.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy con mình, cậu đã hối hận.
Cậu không biết có phải người sắp chết thì ý thức vẫn còn hay không. Cơ thể cậu đã tắt thở, nhưng ý thức thì vẫn thấy rõ mọi chuyện xảy ra trên bàn mổ, thấy tất cả. Cậu không biết vì sao lại như thế, cũng chẳng buồn tìm hiểu.
Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất – một suy nghĩ đau đến tận xương tủy.
Cậu hối hận rồi.
Cậu từng khao khát có một gia đình yêu thương, từng ao ước có người thân thật sự. Bố mẹ nuôi của cậu ly hôn từ khi cậu còn rất nhỏ, rồi bỏ cậu lại vùng quê hẻo lánh, giao cho ông ngoại – người chẳng có quan hệ máu mủ gì với cậu. Nhưng ông ngoại lại là người duy nhất thương cậu thật lòng.
Tiếc là, người tốt không sống lâu. Ông mất khi cậu đang học cấp ba. Ngày cậu thi đỗ đại học, chỉ có thể đứng trước mộ ông mà báo tin.
Học phí đại học, Giải Nhung tự mình đến ngân hàng vay vốn sinh viên. Không có ai cho cậu tiền sinh hoạt, cậu vừa học vừa làm thêm. Nói thật, dù khi đó cuộc sống có khó khăn, cậu cũng chưa từng oán trách thế giới này.
Cậu không trách ai cả – không trách bố mẹ nuôi đã bỏ rơi mình, cũng không trách họ hàng thân thích chưa bao giờ đoái hoài.
Cậu không hận họ.
Cậu từng quyết tâm học thật tốt, tốt nghiệp xong sẽ tìm một công việc ổn định, chăm chỉ làm ăn.
Khi đó, Giải Nhung thật sự là một người tử tế.
Nhưng rồi mọi chuyện đổ vỡ quá nhanh.
Bố mẹ ruột của cậu – những người giàu có, người trong hào môn – bỗng xuất hiện. Ngày họ tìm thấy cậu, họ đưa ngay một thẻ ngân hàng chứa mấy chục triệu. Họ xin lỗi cậu, nói rằng những năm qua đã bạc đãi cậu quá nhiều.
Họ hứa, từ nay về nhà rồi, họ sẽ yêu thương cậu, sẽ bù đắp cho cậu tất cả.
Giải Nhung, trong lúc đánh mất mọi thứ, bỗng có được tình thương của cha mẹ ruột. Cậu tưởng đâu mình đã có được thứ yêu thương mà cả đời cậu khao khát. Nhưng khi vừa bắt đầu tin tưởng, một sự thật phũ phàng đã giáng xuống đầu cậu như một cú tát lạnh lẽo, đau điếng, như một bàn tay vô hình tát thẳng vào mặt – thức tỉnh cậu khỏi giấc mộng đẹp ngắn ngủi ấy.