Lúc trên máy bay trở về từ làng du lịch, có lẽ do cảnh quay lúc nãy quá nhập tâm, Tô Thánh Tâm cũng thấy lòng mình hơi xao động.Cậu không từ chối khi nhân viên phục vụ đưa cho một ly Johnnie Walker, uống xong thì hơi choáng, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế nghiêng đầu tựa lên vai Thương Ẩn. Đôi mắt cậu ngơ ngác, hôm nay thực sự đã quá mệt mỏi.
Thương Ẩn nghiêng mắt nhìn cậu một cái, không lên tiếng, cũng không né tránh, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, lặng lẽ ngả người vào ghế. Anh không nói gì, cũng không trêu chọc gì cả. Hai người – một người tựa vào vai người kia – cùng lặng lẽ nghe tiếng động cơ máy bay văng vẳng.
Về sau, Tô Thánh Tâm ngủ thiếp đi bên vai Thương Ẩn một lát. Khi tỉnh lại thì máy bay cũng đã gần đến nơi, còn chưa đến nửa tiếng nữa. Thương Ẩn đang sắp xếp lại tài liệu, cảm nhận được người bên cạnh cử động, liền hỏi khẽ: “Dậy rồi à?”
“Ừm.” Tô Thánh Tâm đáp. “Chợp mắt chút thôi, giờ mà ngủ tiếp thì lát nữa không ngủ nổi mất.”
Vừa nói, cậu vừa mở màn hình trước mặt, lướt lướt vài bộ phim, cuối cùng chọn một bộ phim nghệ thuật dài chín mươi phút chưa từng xem qua, ít người biết đến.
Tên phim là “Người tốt vô dụng”, cái tên nghe khá lạ.
Nhân vật chính là một người phụ nữ sống ở nông thôn – nghèo, và không xinh đẹp. Cô luôn cảm thấy mình nên giúp đỡ người khác, nên ngày nào cũng tất bật, người ta cần đẩy xe thì giúp đẩy, cần khiêng giỏ thì giúp khiêng, luôn cố tìm cho mình một lý do để tồn tại. Nhưng những người xung quanh lại chẳng mấy ai cần cô, dần dần họ gọi cô là “Trịnh vô dụng”. Thế nhưng, dù bị gọi như vậy, cô vẫn giữ vững niềm tin “làm người tốt”. Cô từng hoang mang, từng muốn từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT