Hôm sau, hai người chính thức gia nhập chương trình. Họ được sắp xếp ở hai khách sạn khác nhau trong vòng một tuần, mãi đến ngày ghi hình chính thức mới gặp lại.
Ngoài họ ra, còn ba cặp khách mời khác tham gia: một đôi là đạo diễn quốc tế và ảnh hậu, một đôi là cầu thủ NBA và ca sĩ, đôi còn lại là nghệ sĩ dương cầm và vũ công chính.
Vòng đầu tiên là phân đoạn “Gặp lại”, tổ tiết mục vô cùng dụng tâm.
Mỗi “người vợ” được dẫn đến một căn phòng nhỏ, tại đó sẽ chọn một tấm thẻ gỗ nhỏ rồi cắm vào rãnh ngay trước cửa phòng. Một lát sau, “người chồng” sẽ lần lượt bước lên sân khấu, dựa vào màu sắc của tấm thẻ mà đoán đâu là phòng của vợ mình. Nếu gõ đúng cửa, bên trong chính là vợ mình, thì coi như đã đoán chính xác; nếu không, sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng lúng túng.
Thẻ gỗ không ghi gì, chỉ có màu sắc: đỏ, xanh lục, vàng và lam — đây chính là một “bài kiểm tra nhỏ” để xem người chồng có hiểu sở thích màu sắc của vợ mình hay không.
Lúc lựa chọn, trong khi mọi người còn đang do dự, Tô Thánh Tâm đã nhanh chóng chọn tấm màu đỏ.
Cậu tin Thương Ẩn. Trong hồ sơ cá nhân mà cậu gửi cho tổ tiết mục, đã ghi rõ: cậu thích màu đỏ.
Tới sáu giờ tối, tiếng gõ cửa vang lên đúng giờ.
Tiếng gõ có tiết tấu rõ ràng, không nhanh không chậm, từng nhịp từng nhịp.
Tô Thánh Tâm chậm rãi kéo cửa ra, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đen thanh tú.
Người đứng trước cửa là Thương Ẩn, khí chất nho nhã, diện mạo xuất chúng, trông vừa lễ độ lại trầm tĩnh.
Màu đỏ — Thương Ẩn đã chọn chính xác.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tô Thánh Tâm tất nhiên nhớ kỹ quy định của chương trình “Ngày đầu không được chạm vào đối phương”, liền lấy kỹ thuật diễn ra, bước tới một bước, khẽ thổi luồng khí lạnh lên môi Thương Ẩn.
Thương Ẩn khẽ chớp mắt.
Vẫn không thể nói chuyện, cũng không thể chạm vào. Sau khi đặt hành lý vào phòng, Tô Thánh Tâm liếc nhìn chiếc vali, đưa ngón tay trỏ ra chỉ vào phần tay cầm bằng kim loại, rồi nhấc nhẹ sang phải, ý bảo “buông tay”, sau đó liền nắm đúng vị trí Thương Ẩn vừa cầm, kéo vali vào sát sofa.
Thương Ẩn tháo giày, bước vào căn nhà gỗ, tháo đồng hồ trên tay trái đặt lên bàn trong phòng khách. Động tác tao nhã, tay phải nhẹ kéo dây đồng hồ, cổ tay trái cũng nhẹ nhàng vặn xoay, xương cổ tay nổi rõ mạch lạc.
Sau đó Thương Ẩn đi rửa tay. Khi xắn tay áo, ống tay lại tuột xuống, liền bị nước bắn vài giọt lên. Tay còn ướt, anh liếc nhìn Tô Thánh Tâm một cái, đưa phần ống tay áo vừa tuột sang cổ tay bên kia cho cậu.
Tô Thánh Tâm cụp mắt xuống.
Quy định của chương trình là “Không được nói chuyện, không được chạm vào đối phương, dù là bất kỳ chỗ nào”, vì vậy Tô Thánh Tâm rất cẩn thận, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy phần tay áo, tránh không để chạm vào da đối phương, rồi từ tốn gấp lại từng chút một.
Gấp đi gấp lại, kỹ lưỡng và chuyên tâm.
Trong lúc Tô Thánh Tâm gấp tay áo, Thương Ẩn cảm nhận rõ từng chút vải áo ma sát lên da mình, nhẹ nhàng, ngưa ngứa.
Không muốn phá luật, Tô Thánh Tâm làm việc rất nghiêm túc. Hàng mi dày như lông quạ khẽ rũ xuống, đôi mắt tập trung không hề chớp.
Vì tư thế như thế, vài giọt nước trên ngón tay Thương Ẩn nhỏ xuống giữa hai chân Tô Thánh Tâm.
Gấp xong tay áo, Tô Thánh Tâm lùi về sau một bước. Thương Ẩn liếc cậu, rút tay lại, tiếp tục rửa tay dưới vòi nước.
Ngày đầu chương trình, cả bốn “người chồng” đã đến, bốn “người vợ” đều chuẩn bị xong bữa tối chờ họ cùng dùng cơm.
Tô Thánh Tâm cũng đã bày xong đồ ăn, rượu vang đã rót.
Là cơm Tây, nhưng đơn giản thôi — một phần sò biển áp chảo, ăn kèm cơm cọ và salad gà.
Trước khi ăn, Thương Ẩn nhẹ nhàng nâng ly rượu ra hiệu với Tô Thánh Tâm.
Tô Thánh Tâm ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau vài giây, rồi cậu cũng nâng ly, nhẹ nhàng cụng ly với anh một cái “keng” khẽ vang.
Sau đó, Tô Thánh Tâm ngửa cổ, uống một ngụm rượu.
Thương Ẩn nhìn cậu.
Do động tác ngửa cổ, đường cong cổ của Tô Thánh Tâm lộ rõ, xương quai xanh nối liền hầu kết, một sợi dây thun ôm sát dưới yết hầu, vòng còn lại buông lơi xuống dưới, mặt dây chuyền lấp lánh giữa hai xương quai xanh.
Rượu vang đỏ trượt vào cổ họng, ánh mắt Thương Ẩn bám theo hầu kết của Tô Thánh Tâm lên xuống.
Sau đó, Thương Ẩn tao nhã cắt phần sò biển, hình ảnh này khi lên hình sẽ được biên tập cực kỳ đẹp mắt, thể hiện một quý ông lịch thiệp, nhưng Tô Thánh Tâm vẫn nhớ rõ dáng vẻ thờ ơ, hờ hững của anh trước đây.
Thỉnh thoảng hai người cụng ly.
Mỗi lần như vậy, ánh mắt họ nhất định sẽ “tình tứ” vương vấn vài giây, sau đó tay đưa tới cụng ly khẽ chạm.
Mỗi lần uống rượu, vì động tác ngửa cổ, mắt Tô Thánh Tâm sẽ hơi khép lại, giấu đi ánh sáng bên trong, đến khi uống xong mới mở ra lại, khôi phục thành đôi mắt đào hoa như cũ.
Thương Ẩn lặng lẽ nhìn cậu.
Cho đến cuối bữa ăn, không rõ là do hải sản hơi mặn, hay vì lý do nào khác, Thương Ẩn bỗng cảm thấy khát hơn. Mỗi ngụm rượu sau đó không còn là nhấp môi như trước, mà là nuốt hẳn xuống cổ họng, để rượu rửa trôi cảm giác khô nơi miệng.
Tô Thánh Tâm nhận ra, nhưng không nói gì.
Ăn xong bữa cơm Tây, hai người cùng nhau dọn dẹp bát đĩa vào máy rửa chén.
Thương Ẩn bê đồ vào bếp, Tô Thánh Tâm cho vào máy.
Tô Thánh Tâm khom người, lần lượt gom hết khay, đĩa, ly tách, dao nĩa… mang đi rửa trong gian bếp.
Cậu cao ráo chân dài. Lúc cúi xuống, quần tây dán chặt vào vòng eo và mông, căng ra thành từng đường nét rõ ràng, đầy đặn.
Thậm chí vì tư thế cúi người, nơi giữa hai chân cũng bị ép chặt, phô bày hình dáng căng đầy mơ hồ.
"Phi lễ chớ nhìn." Thương Ẩn lập tức thu hồi ánh mắt.
Anh lau bàn, liếc nhìn đồng hồ, biết mình sắp có cuộc họp, liền giơ điện thoại lên cho Tô Thánh Tâm nhìn màn hình, rồi làm một động tác tay ra hiệu "gọi điện thoại". Tô Thánh Tâm lập tức hiểu ý, mỉm cười gật đầu, hơi hất cằm, ý rằng: "Anh cứ đi đi."
Cuộc họp kéo dài đến tận khuya. Suốt thời gian đó, Tô Thánh Tâm vẫn luôn ngồi ở phòng khách nghiền ngẫm kịch bản.
Nhà gỗ nhỏ cách âm không tốt. Lúc mơ hồ, Tô Thánh Tâm nghe thấy vài lời Thương Ẩn nói qua điện thoại, giọng điệu tàn nhẫn, quyết đoán, không khác gì ấn tượng trước kia của cậu về người đàn ông này.
Dù sao bản thân cũng là đối tượng bị anh ấy lợi dụng.
Tất nhiên, Thương Ẩn cũng đồng thời là người bị cậu lợi dụng.
Ví như, khi bàn về một sản phẩm mới, cậu từng nghe Thương Ẩn nói:“Có thể làm lớn thì làm lớn, giành thị trường trước. Không cần lo hao tổn bao nhiêu, tiền bỏ ra chẳng phải vấn đề.”
Hoặc khi tiếp quản công ty con đầy bê bối của tập đoàn do cha để lại, anh thẳng tay sa thải hàng loạt, còn lạnh nhạt nói:“Cầu xin à? Lão già kia làm cung ứng hơn chục năm, vơ vét bao nhiêu rồi? Giờ thì tự mình chịu đi. Mấy loại đầu trâu mặt ngựa đó, sao còn dám ở lại tập đoàn Thương Chu?”
Khoảng hơn mười giờ, khi cảm thấy trong thư phòng đã yên ắng, Tô Thánh Tâm mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Chỉ trong lúc làm việc, Thương Ẩn mới đeo kính gọng kim loại, giờ đã tháo ra để trên bàn. Tô Thánh Tâm đoán, có lẽ kính chỉ để giảm mỏi mắt.
Thương Ẩn dáng người cao lớn, lúc này đang ngả người ra sau tựa vào ghế, ánh mắt sâu không đáy, nhìn thẳng vào cậu.
Tô Thánh Tâm không hề sợ anh, vòng qua bàn đi đến phía sau, khẽ nghiêng người tựa vào mép bàn, vừa nhìn anh, vừa liếc qua chiếc máy tính đã được gập lại trên bàn. Cậu vươn tay phải, đầu ngón tay khẽ lướt qua mép dưới vỏ máy đen tuyền, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như vô tình lại đầy ẩn ý.
Máy tính là thứ Thương Ẩn vừa chạm qua, trên đó còn vết dấu tay của anh. Tô Thánh Tâm lại nhìn anh, khẽ lật ngón tay, lần này là mặt trong ngón, tiếp tục lướt qua cùng chỗ đó.
Nếu không thể chạm vào anh, vậy cậu sẽ chạm vào những gì anh từng chạm.
Ánh đèn trong phòng mờ dịu, hai người – một đứng, một ngồi – lặng lẽ nhìn nhau. Ngón tay Tô Thánh Tâm lướt qua máy tính, còn Thương Ẩn thì giơ tay nới lỏng chiếc cà vạt thắt nghiêm chỉnh suốt buổi họp.
Cà vạt lỏng ra, xệ xuống nơi cổ. Tô Thánh Tâm bật cười, hất cằm về phía phòng tắm. Thương Ẩn khẽ gật đầu.
Trong ngày đầu tiên quay chương trình, tắm cùng nhau là điều bị cấm.
Căn nhà gỗ này có cấu trúc hơi đặc biệt: hai phòng ngủ chính, và hai phòng tắm pha lê. Theo quy định chương trình, những ngày đầu, hai người sẽ dùng riêng phòng ngủ và phòng tắm.
Hai phòng tắm cạnh nhau, đều có rèm che màu lam nhạt.
Tô Thánh Tâm và Thương Ẩn mỗi người kéo lên một bên rèm, vặn vòi hoa sen.
Nhưng rèm che vốn không kín hoàn toàn, phần giáp tường còn có khe hở. Từ bên kia vách, Thương Ẩn nghe thấy tiếng nước chảy, nhẹ nhàng liếc qua – liền thấy Tô Thánh Tâm đang ngẩng đầu, vuốt tóc bằng ngón tay thon dài trắng trẻo.
Tiếng nước khi ngừng khi chảy. Mỗi lần vô tình liếc qua khe hở, anh đều thấy người kia đang ướt đẫm, vặn vòi, lấy sữa tắm hoặc đặt nó lại. Dòng nước trượt dài theo cánh tay.
Khi ấy, Thương Ẩn cũng để ý thấy gần ống thoát nước bên kia có vệt sữa tắm màu trắng, lẫn trong nước, chảy xuống…
Hai phòng tắm đều bị tiếng nước đập vào rèm che, “bùm bùm”, tựa như muốn phá tan ràng buộc vô hình nào đó.
Rất lâu sau, họ mới tắm xong. Tô Thánh Tâm lấy áo tắm trắng phía trên, khoác vào, buộc dây lưng cẩn thận.
Xuyên qua hai tầng rèm lam, cậu mơ hồ thấy Thương Ẩn cũng đã xong. Nghĩ một chút, cậu bước vài bước đến trước cửa kính sát đất ngăn hai phòng, đưa tay kéo tấm rèm lam ra.
Ánh đèn phòng tắm chiếu từ phía sau Tô Thánh Tâm hắt vào trong. Thương Ẩn đương nhiên thấy được bóng người sau rèm, liền cũng kéo rèm ra. Hai người lập tức chạm mắt.
Anh nhìn cậu .Cậu cũng nhìn anh.
Tô Thánh Tâm khẽ nâng cằm, tiến lên một bước, hai tay đặt lên kính pha lê, nghiêng mặt, nhìn anh.
Không hổ là ảnh đế. Trong ánh mắt kia, cậu mang theo ngưỡng mộ thật sự. Vì mới tắm xong, mái tóc đen thường được chải chuốt giờ hơi rối, lại thêm vẻ tiêu sái lạ thường. Vai áo tắm ướt sẫm hai bên, khuôn mặt ửng đỏ, trước ngực lộ ra mảng lớn da thịt – cơ ngực thấp thoáng hiện rõ.
Thương Ẩn biết cậu đang tính gì.
Khi hai tấm rèm kéo ra, camera có thể bắt trọn cảnh trong phòng tắm. Vì chương trình cấm “đụng chạm”, nên Tô Thánh Tâm muốn tạo cảnh lãng mạn cách qua lớp kính – hai người đặt tay lên cùng một chỗ, như thể chạm nhau.
Giống như cậu vẫn luôn nhấn mạnh: “Phải có vẻ ngọt.”
Thương Ẩn trong lòng cười lạnh – cậu vì hợp đồng đại diện và hình tượng đã tính toán đủ điều. Nhưng ngoài mặt, anh vẫn phối hợp. Bước lên phía trước, cũng đưa tay đặt lên lớp kính, nhẹ nhàng đè lên vị trí lòng bàn tay của đối phương, trong mắt cũng toát ra vẻ say mê.
Tóc anh ướt rũ, tùy ý vuốt ra sau đầu, không còn vẻ chỉnh tề thường ngày. Áo tắm hơi mở, hai cơ ngực rắn rỏi còn vương bọt nước. Nhưng dù là trong cảnh tượng như vậy, ánh mắt anh vẫn bình thản, khống chế tốt mọi cảm xúc.
Diễn kịch à – ai mà chẳng biết.
Hai người cách nhau một lớp kính, tay đặt lên nhau, ánh mắt giao nhau, quấn quýt. Không lâu sau, Tô Thánh Tâm lại tiến thêm một bước, càng sát vào lớp kính, ngẩng mặt lên, như thể muốn thì thầm điều gì đó.
Thậm chí cậu còn dùng đầu ngón tay cào nhẹ lên kính, như muốn phá vỡ nó, chạm tới anh.
Có lẽ vì nước tắm hơi nóng, một khắc nào đó, Thương Ẩn bỗng thấy khó thở. Lồng ngực phập phồng – phần nhiều là do diễn, nhưng không thể phủ nhận, cũng có chút thật lòng.
Hai ba phút trôi qua trong im lặng. Tô Thánh Tâm như không chịu nổi nữa, cúi đầu, nhắm mắt, hít thở mạnh, cố kìm nén. Sau bảy tám giây, cậu mới khẽ thở ra: “Cuối cùng ổn rồi.”
Không ngoái đầu, cậu chạy vụt đi – chẳng khác gì chạy trối chết.
Thương Ẩn nhìn theo bóng lưng cậu, thầm nghĩ: kỹ thuật diễn này… quả thật quá giỏi.
Đêm đầu tiên, dù không thể nói chuyện, nhưng tổ tiết mục cho phép vợ chồng nhắn tin trước khi ngủ.
Thương Ẩn cầm điện thoại, suy nghĩ một chút, gửi cho Tô Thánh Tâm tin nhắn:“Ngủ ngon, bảo bối.”
Cũng coi như kiểu mẫu phổ thông.
Sau đó anh không làm việc nữa, chỉ ngồi tựa vào đầu giường, đan tay lại, vừa chờ tin nhắn hồi âm, vừa hồi tưởng lại ánh mắt, động tác của Tô Thánh Tâm trong phòng tắm. Cơ thể bất giác nóng lên.
Tóc ướt, xương quai xanh lộ rõ, ánh mắt ngưỡng mộ, môi khẽ nhếch, tay trắng trẻo như muốn vươn đến gần anh…
Bỗng điện thoại vang “Đinh” một tiếng – tin nhắn đến.
Thương Ẩn mở màn hình, chỉ nhìn một thoáng, cả người đã như bốc hỏa.
Tô Thánh Tâm nhắn:
“Em yêu anh, Thương tiên sinh.”