Bánh là loại bán thành phẩm, mang đi áp chảo một lát là xong. Kỷ Thụy cầm miếng bánh mì kẹp thịt kiểu đơn giản lên, cắn một miếng mà muốn rơi nước mắt. Ban đầu bác đầu bếp còn khó chịu chút ít vì bị người xạ lạ sai bảo nấu cơm, nhưng thấy cô ăn ngon lành đến thế lại sinh ra cảm giác khả năng của mình được công nhận.
- Cô muốn uống sữa đậu nành không? Trong bếp còn một chén đấy. - Ông ấy chủ động hỏi.
Hai má Kỷ Thụy phồng lên, cầm nửa cái bánh mì kẹp thịt hỏi:
- Cháu uống được ạ?
- Có gì mà không được chứ. - Bác đầu bếp lập tức đi múc sữa đậu nành cho cô.
- Cảm ơn bác đầu bếp ạ. - Kỷ Thụy gật đầu cảm ơn, lại thấy bác quản gia và người giúp việc vẫn còn đứng ở cửa nhà bếp, chủ động chào hỏi: - Bác quản gia, mọi người cũng đến ăn chút đi ạ.
- Cô Kỷ cứ ăn đi. - Bác quản gia vội vàng đáp lời, tiện thể ra hiệu cho những người khác ai làm việc nấy đi.
Kỷ Thụy thấy họ không chịu cũng không miễn cưỡng nữa, đến khi cô thưởng thức xong hai cái bánh, thấy bác quản gia vẫn còn quan sát mình thì cười tủm tỉm nói:
- Bác có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi ạ.
- Cô Kỷ khách sáo quá. - Ngoài mặt bác quản gia nói khách sáo vậy thôi, chứ ông ấy vẫn ngồi xuống đối diện cô, hỏi: - Thật ra cũng chẳng có gì đáng hỏi cả, tôi chỉ hơi tò mò, vừa rồi cô gọi cậu chủ là... Chú út hả?
Ông ấy nghe đoạn nói chuyện vừa nãy của hai người mà không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ nhớ mỗi việc Kỷ Thụy gọi Tạ Uyên là chú út. Ban đầu ông ấy còn tưởng cậu chủ nhà mình đột nhiên thông suốt, biết đi tìm bạn gái rồi chứ, bây giờ xem ra không phải.
- Đúng vậy, chú ấy là chú út của cháu ạ. - Kỷ Thụy thừa nhận.
Bác quản gia càng khó hiểu:
- Cho tôi xin phép hỏi câu này hơi tế nhị, tôi làm việc ở nhà họ Tạ cũng mấy chục năm rồi, hình như... Chưa từng gặp cô.
Kỷ Thụy biết ông ấy muốn hỏi gì, nhưng cô cũng không ngốc, sao có thể gặp ai cũng kể chuyện mình xuyên không được, thế là nghĩ một lát rồi nói:
- Bác có thể hiểu là... Họ hàng xa ạ.
- Tính ngược lên năm đời nhà cậu chủ tôi đều quen hết, cô xa đến đâu chứ? - Bác quản gia hỏi tiếp.
Kỷ Thụy chớp chớp mắt: - Đời thứ sáu?
Bác quản gia cạn lời: - Thế thì khác gì người lạ?
- Không thể nói thế được, chú út chịu cưu mang cho cháu ở lại, còn cho cháu ở trong nhà, chứng tỏ trong lòng chú ấy không hề xem cháu là người lạ. - Kỷ Thụy nói chuyện chắc nịch. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Bác quản gia chưa từng thấy người nào mặt dày mày dạn đến thế:
- Chứ không phải cô thỏa thuận điều kiện với cậu chủ à? Mặc dù tôi không hiểu nội dung cuộc trò chuyện của hai người, nhưng nếu cô không làm được thì chỉ có thể ở lại đây một tháng thôi đúng không?
- Chắc chắn cháu làm được. - Kỷ Thụy đứng dậy vươn vai ưỡn lưng: - Cho nên trong tháng này, xin bác quản gia hãy quan tâm cháu nhiều hơn, đợi sau này cháu đoàn tụ với bố mẹ, nhất định cháu sẽ đền ơn báo đáp bác.
Nói rồi cô quay đầu đi lên lầu. Bác quản gia vội vàng đi theo:
- Cô tính đi đâu đấy?
- Về phòng ngủ ạ. - Kỷ Thụy trả lời.
Bác quản gia: - ...Thiếu gia đã sắp xếp phòng cho cô rồi ư?
- Chưa ạ, cháu tự tìm một cái là được.
Bác quản gia: ... Cũng biết cách lo cho bản thân ghê.
Bác quản gia đi theo từ đầu tới cuối, đến khi xác định cô chỉ ở phòng khách bình thường trên tầng hai mới yên tâm xuống lầu.
Thế là Kỷ Thụy bắt đầu ở lại.
Kể từ khi Tạ Uyên lên làm gia chủ, ngoài bác quản gia và vài người giúp việc đã theo anh từ nhỏ đến lớn thì không có ai ngủ lại nhà cũ nữa. Tạ Uyên đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Kỷ Thụy làm xáo trộn cuộc sống bình thường của anh, anh sẽ tống cổ cô sang căn hộ bên đường Vành đai 3.
Không ngờ cô lại khá biết điều, ngoài việc ăn sáng cùng anh mỗi ngày thì những lúc khác cứ như thể không tồn tại vậy, Tạ Uyên sống cùng dưới một mái nhà với cô suốt bốn ngày liên tục mà không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Cho đến sáng sớm ngày thứ năm.
- Chú út, chú ăn cháo đi ạ. - Kỷ Thụy đon đả múc cho anh một bát cháo.
Tạ Uyên liếc nhìn bộ đồ ngủ hình cừu con trên người cô một lần, rồi lại nhìn bộ đồ ngủ hình cừu con trên người cô thêm lần nữa, cuối cùng không thể nhịn tiếp, nói:
- Bao lâu rồi cô không thay quần áo thế?
- Dạ? - Kỷ Thụy cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, bên trên vẫn còn vết dầu mỡ bắn lên từ lần ăn bít tết trước đó: - Ngày nào cháu cũng giặt mà, giặt xong sấy khô là hôm sau mặc lại được ngay. Chú út yên tâm đi, cháu ở sạch lắm.
Khóe miệng Tạ Uyên hơi giật giật, rũ mắt bắt đầu ăn cháo. Kỷ Thụy thấy vậy, lập tức bóc một quả trứng luộc nước trà đưa cho anh, Tạ Uyên lại liếc nhìn cô một cái, cô cười lấy lòng.
Kết thúc bữa ăn, Tạ Uyên đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi đến cửa thì dừng bước, quay đầu dặn bác quản gia:
- Mua cho cô ấy vài bộ quần áo để thay, còn bộ cô ấy đang mặc thì gói vào túi rác vứt xuống cống cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy nó thêm một lần nào nữa.
Bác quản gia mỉm cười, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Kỷ Thụy đã vui vẻ đứng bật dậy:
- Cháu cảm ơn chú út!
- Đừng vứt hóa đơn đi, nếu một tháng sau chứng minh cô ấy nói dối thì lấy ra kiện, bắt cô ấy trả tiền lại. - Tạ Uyên lại buông một câu rồi ung dung rời đi.
Những lời này của anh quá lạnh lùng vô cảm, bác quản gia hắng giọng một tiếng, đang định giúp anh nói đỡ vài lời thì Kỷ Thụy đã thò lại gần, nói với vẻ mặt đầy cảm động:
- Chú út đúng là người miệng cứng lòng mềm mà.
- Có khi cậu chủ... Không phải cậu ấy... Thôi vậy. - Bác quản gia bỏ cuộc, không giải thích nữa.
Kỷ Thụy quay lại bàn ăn, ăn thêm vài miếng qua loa rồi vội vàng kéo bác quản gia ra ngoài.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô đã xuyên không đến đây gần nửa tháng rồi. Gần nửa tháng này ngoài ba ngày đầu ăn bờ ngủ bụi ngoài vỉa hè thì sau đó hầu như luôn ngủ ở nơi có mái che, tính tới tính lui cũng chẳng gặp được mấy người, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội ra ngoài thăm thú nên cô chỉ mong đi càng nhiều chỗ càng tốt, xem cho kỹ thế giới hai mươi hai năm trước như thế nào.
- Hóa ra hồi trước chỗ này là khu ổ chuột hả? Tồi tàn xập xệ thế này, ai mà ngờ được sau này sẽ là khu phố thương mại giải trí xa hoa bậc nhất Chu Thành chứ!
- Ấy chà, công nghệ 3D của cái màn hình điện tử này... Đúng là dởm thật!
- Cửa hàng này! Cửa hàng này cháu từng ăn rồi, bảo là quán lâu đời mở hơn ba mươi năm, lúc ấy cháu cứ tưởng quán chém gió chứ, không ngờ lại là thật!
Cô dán mặt lên cửa sổ xe lầm bầm lầu bầu, nói chuyện một mình thôi cũng đủ ồn ào. Mặc dù bác quản gia không hiểu cô đang nói gì nhưng cũng cảm thấy khá thú vị, thỉnh thoảng còn phụ họa thêm vài câu.
Dựa theo yêu cầu của Kỷ Thụy, sau khi đi dạo một vòng trung tâm thành phố thì cuối cùng họ cũng dừng lại trước cửa một trung tâm thương mại tên Thành Nhiên.
- Đây là trung tâm thương mại lớn nhất Chu Thành, hàng hóa bên trong tương đối đa dạng đầy đủ chủng loại. Cô Kỷ cần gì thì cứ chọn, tôi chỉ phụ trách đi theo quẹt thẻ thôi. - Bác quản gia giơ thẻ phụ của Tạ Uyên lên.
Hai mắt Kỷ Thụy sáng rỡ: - Không có hạn mức tối đa ạ?
Bác quản gia tỏ vẻ khó xử: - Nếu cô muốn mua hết cả trung tâm thương mại thì e là hạn mức không đủ dùng đâu.
Kỷ Thụy nhận ra ông ấy đang nói giỡn nên cười khà khà hai tiếng:
- Bác yên tâm đi, cháu làm gì không biết điều tới mức đó.
Dường như để chứng minh sự biết điều của mình, hoặc cũng có thể là do không thấy thích mấy món đồ xa xỉ đắt tiền này nên Kỷ Thụy dạo một mạch từ lầu một lên lầu bảy, rồi lại dạo từ lầu bảy xuống lầu một mà vẫn chưa mua được bộ quần áo nào, trái lại mua được con vịt nhựa ở cửa hàng đồ chơi. Vào lúc cô tính tiếp tục dạo từ lầu một thì bác quản gia độ năm mươi tuổi không chịu nổi nữa.
- Hay là... Cô tự đi dạo được không? - Ông ấy quyết định đầu hàng trước năng lực dạo phố của người trẻ tuổi.
Kỷ Thụy gật đầu, nhận lấy thẻ phụ rồi đi mua ly trà sữa khoai môn trân châu cho bác quản gia:
- Bác chờ cháu ở khu nghỉ ngơi nhé.
Bác quản gia đáp lời, sau đó cầm ly trà sữa đi về phía khu nghỉ ngơi. Sau khi tìm chỗ ngồi xuống, ông ấy nhìn ly trà sữa còn chưa mở. Thật ra ông ấy nhận chỉ vì phép lịch sự mà thôi chứ không hứng thú gì với loại thức uống của lứa trẻ này. Nhưng đi lâu vậy rồi nên ông ấy cũng khát, vì thế cắm ống hút uống một miếng... Ôi ngon vậy!
Kỷ Thụy đi dạo một mình thêm hai vòng, cuối cùng chui vào một cửa hàng trưng bày xa xỉ. Cô đi lướt qua dãy túi xách tới thẳng khu quần áo, cầm đại vài bộ rồi đưa cho nhân viên gói lại giúp mình.
Cô nhân viên bán hàng nhìn vết dầu mỡ dính trên bộ đồ ngủ hình cừu con của cô, do dự một thoáng rồi vẫn cầm quần áo đi đến quầy tính tiền.
- Bộ đồ cô ta đang mặc trên người là hàng giả đúng không? - Một nhân viên khác hạ giọng hỏi.
Cô nhân viên bán hàng kia cũng cúi đầu:
- Nói thừa, ADS ra dòng đồ ngủ hồi nào?
- Thế sao cô vẫn tính tiền quần áo cho cô ta?
- Lỡ đâu là bên giám sát giả dạng đi kiểm tra thì sao? - Cô nhân viên bán hàng liếc nhìn Kỷ Thụy một cái nữa, thấy cô đang mải mê ăn bánh ngọt được phục vụ trong cửa hàng, coi ánh mắt khác thường của những vị khách khác như không khí, nói: - Cô gọi quản lý đến đây đi, để lỡ có chuyện gì thì cũng kịp báo cáo.
- Được. - Cô đồng nghiệp vội vàng đáp lời.
Kỷ Thụy không biết họ đang thì thầm với nhau cái gì, sau khi ăn no uống kỹ, thấy đồ của mình sắp gói xong thì tung tăng đi đến quầy tính tiền móc thẻ phụ ra.
Cô nhân viên bán hàng thấy cô thản nhiên đến thế, vừa nhận lấy thẻ phụ vừa nghi ngờ mình đa nghi quá rồi, đúng lúc chuẩn bị quẹt thẻ thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo:
- Khoan đã.
Kỷ Thụy và cô nhân viên bán hàng đồng thời quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc váy công sở, tóc buộc đuôi ngựa cao bước tới.
- Quản lý. - Cô nhân viên bán hàng lập tức chào.
Người phụ nữ gật đầu, rút thẻ phụ từ tay cô nhân viên bán hàng, sau khi kiểm tra cẩn thận thì mỉm cười nhìn Kỷ Thụy:
- Loại thẻ phụ này là thẻ đặc biệt phát hành theo bộ của Ngân hàng Hắc Kỳ, theo tôi được biết thì cả Chu Thành chỉ có tổng giám đốc Tạ thị là có một tấm, hơn nữa trên thẻ của ngài ấy còn được xử lý mạ vàng đặc biệt, y chang tấm thẻ này của cô, xin hỏi cô lấy được tấm thẻ này từ đâu vậy?
- Tôi trộm đấy. - Kỷ Thụy trả lời.
Người phụ nữ: ...
Những người khác trong cửa hàng: ...
- Nói nhiều thế chẳng phải là nghi ngờ tôi ăn trộm sao, nếu đã nghi ngờ như vậy thì sao không báo cảnh sát luôn đi. - Kỷ Thụy nhún vai.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ suýt không giữ nổi nữa:
- Ý tôi không phải thế, chỉ là hơi tò mò...
- Báo cảnh sát đi, bảo cảnh sát bắn chết đồ ăn trộm thẻ phụ như tôi đi. - Kỷ Thụy lấy một viên kẹo trên quầy lên ăn.
Mặc dù không phải cuối tuần nhưng lượng khách trong cửa hàng cũng không ít, lúc này nghe thấy động tĩnh đều nhao nhao nhìn về phía này, ai ngờ lại thấy Kỷ Thụy đứng dựa vào quầy mải mê ăn kẹo... Mặc dù cô ăn mặc kỳ cục thật, nhưng nếu đúng là ăn trộm thì sao bây giờ có thể thản nhiên như vậy được?
Nghĩ vậy, những vị khách khác đều cảm thấy phản cảm đối với người phụ nữ không có bằng chứng đã nghi ngờ khách này, thậm chí còn có hai cô gái có tinh thần chính nghĩa lên tiếng yêu cầu người phụ nữ kia xin lỗi ngay tại chỗ.
Áp lực của người phụ nữ đột nhiên tăng lên vùn vụt, biết nếu không chứng minh được mình đúng thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến nhãn hàng, thế là mỉm cười giải thích:
- Mọi người đừng vội, chủ của thẻ phụ này là bạn thân nhiều năm của tôi, cũng do tôi quan tâm bạn mình nên mới hỏi thêm vài câu thôi chứ hoàn toàn không có ý xúc phạm vị khách này.
Hóa ra là cô ta quen chủ của thẻ phụ, thế thì... Mọi người lại nhao nhao nhìn về phía Kỷ Thụy.
Kỷ Thụy cầm một mẩu kẹo nougat lên, hỏi:
- Cái này ngon thế, còn nữa không?
Mọi người: ...
Hiện trường chìm vào khoảng lặng, một lát sau người phụ nữ tiếp tục mỉm cười:
- Thưa cô, cô vẫn chưa giải thích...
- Cô Kỷ, cô chọn quần áo xong chưa? - Bác quản gia đột nhiên xuất hiện, đồng thời cắt ngang lời người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy ông ấy, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng tiến lên chào hỏi:
- Ôi bác Chung, sao hôm nay bác có thời gian ghé thăm thế?
- À, cô Triệu đấy à. - Bác quản gia cười giả lả: - Đúng là lâu lắm không gặp nhỉ.
Người phụ nữ cũng cười, đang định mở miệng nói thì Kỷ Thụy đã hỏi một câu:
- Bác quản gia, hai người quen nhau ạ?
Người phụ nữ nghe cách cô gọi bác quản gia, ánh mắt lập tức thay đổi.
- Quen. - Bác quản gia gật đầu, giọng điệu lúc nói chuyện với cô thân thiện hơn thấy rõ: - Cô Kỷ, đã tính tiền chưa?
- Chưa ạ. - Kỷ Thụy cười tủm tỉm nhìn người phụ nữ.
- Thật sự xin lỗi bác Chung, vừa nãy cháu thấy cô gái này cầm thẻ phụ của Tạ Uyên nên có hỏi thêm vài câu... - Người phụ nữ cười gượng, ánh mắt lại không kiềm được đánh giá Kỷ Thụy.
Kỷ Thụy: - Tạ Uyên là chú út của tôi.
- Chú út... Hóa ra là chú à! - Người phụ nữ thoáng sững sờ, sau đó nụ cười trên mặt chân thành hơn một chút: - Chị xin lỗi nhé em gái, do vừa rồi chị lo lắng quá nên mới làm chậm trễ việc tính tiền. Hay là thế này đi, tất cả những món đồ này của em cứ để chị thanh toán hết, xem như là lời xin lỗi dành cho em nhé.
Bác quản gia mấp máy môi, đang định mở miệng từ chối thì Kỷ Thụy đã làm bộ ngại ngùng:
- Như vậy thì ngại lắm ạ.
- Có gì đâu. - Người phụ nữ nhanh chóng gói đồ rồi đưa cho cô: - Chị với Tạ Uyên là bạn bè, em không cần bận tâm đâu.
Kỷ Thụy nhận lấy túi đồ, vẻ mặt chân thành:
- Vậy kẹo nougat vừa rồi...
Người phụ nữ: ...
Mười phút sau, Kỷ Thụy xách mấy túi quần áo và năm ký kẹo nougat, vui vẻ hân hoan bước vào thang máy. Bác quản gia tức giận vì cô bỏ qua dễ dàng quá:
- Cô ta vu khống cháu ăn trộm mà cháu bỏ qua như vậy sao?
- Bỏ qua được thì bỏ qua cho người ta thôi, bác quản gia. - Kỷ Thụy tay xách nách mang đầy đồ đạc, mặc dù bị răn dạy nhưng tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng: - Mấy món đồ này cộng lại cũng hơn cả trăm ngàn rồi, không biết cái cô họ Triệu kia lai lịch thế nào mà lúc trả tiền không thèm chớp mắt lấy một cái.
Bác quản gia hừ lạnh một tiếng:
- Cô chủ của công ty công nghiệp tàu thủy Viễn Hàng, cái hóa đơn tí tẹo này có là gì với cô ta.
Kỷ Thụy bừng tỉnh: - Hóa ra là cô chủ nhà giàu đi làm tích lũy kinh nghiệm à.
Bác quản gia không nhịn được liếc cô một cái:
- Sau này cô tránh xa cô ta ra một chút.
- Tại sao ạ? - Kỷ Thụy tò mò hóng hớt: - Hình như bác không thích cô ta lắm nhỉ.
- Tôi nên thích cô ta sao? - Bác quản gia hừ lạnh một tiếng: - Trước đây cô ta cứ bám riết lấy cậu chủ, đuổi cũng không đi. Nhưng sau khi nhà họ Tạ gặp tai nạn giao thông thì lại đột nhiên đơn phương cắt đứt liên lạc, hơn nữa cô ta còn từ chối lúc cậu chủ đến tận nơi vay tiền.
Kỷ Thụy cũng biết chút ít về vụ tai nạn giao thông của nhà họ Tạ, khi đó ba người nhà họ Tạ đều ở trên xe, cuối cùng chỉ có Tạ Uyên mười sáu tuổi còn sống. Khi đó cổ phiếu tập đoàn Tạ thị chao đảo rớt thảm, dòng vốn cũng bị thâm hụt nặng vì bị những thế lực tài chính khác xâu xé, khiến nhà họ Tạ chỉ còn lại một thành viên đứng trên bờ vực sụp đổ
- Thật ra với tình cảnh của nhà họ Tạ lúc đó, cô ta không chịu giúp đỡ cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa chuyện vay tiền là chuyện hai bên tự nguyện, không cho vay cũng là bình thường, chúng ta cũng đâu cần phải ghi thù cô ta làm gì. - Thang máy đến tầng một, Kỷ Thụy ôm đồ đi ra ngoài.
Bác quản gia lập tức trừng mắt nhìn cô:
- Không cho vay thì không cho vay thôi, nhưng ngay sau đó cô ta lại tung tin ra ngoài về việc người thừa kế Tạ thị đến tận nơi vay tiền, khiến nhân viên Tạ thị bị dao động, còn tranh thủ cơ hội đó để cướp nhà cung cấp của chúng ta nữa, như vậy có phải là quá đáng quá rồi không? Cũng nhờ chuyện này mà sau đó cô ta trở thành cô con gái được nhà họ Triệu coi trọng nhất, chỉ thương cho cậu chủ nhà tôi vừa mới mất bố mẹ, khó khăn lắm mới bỏ hết kiêu ngạo đi cầu cạnh người ta, ai ngờ lại đổi lấy kết quả như thế...
Bác quản gia còn chưa nói hết câu, Kỷ Thụy đột nhiên đi về hướng ngược lại với cửa chính. Bác quản gia vội hỏi:
- Cô đi đâu thế?
- Đi tìm bộ phận quản lý trung tâm thương mại, khiếu nại cô quản lý họ Triệu kia. - Kỷ Thụy đi thẳng chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Bác quản gia: ...
Sau khi dặn quản gia đưa Kỷ Thụy đi mua quần áo xong, Tạ Uyên bắt đầu bận rộn với một dự án thu mua. Ngày nào anh cũng dậy từ bốn năm giờ sáng, bay sang thành phố khác để đàm phán hợp đồng chi tiết, sau đó lại bay về xử lý vô số công việc ở trụ sở chính nên, lúc nào cũng bận rộn cho đến tận khuya mới về nhà. Cũng vì anh dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó như thế nên lệch hẳn với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Kỷ Thụy, từ sáng hôm đó trở đi hai người chưa gặp lại nhau lần nào.
Lại là một ngày tới khuya mới về, Tạ Uyên vừa vào nhà đã tiện tay vứt áo khoác lên sô pha, sau đó thả người xuống ghế, nhắm mắt lại đầy mỏi mệt.
- Đợi mai ký xong hợp đồng là có thể nghỉ ngơi một chút rồi. - Tưởng Cách che miệng ngáp một cái, gọng kính vàng cũng chẳng che nổi quầng thâm dưới mắt anh ta.
Hàng mi Tạ Uyên khẽ động đậy, đến sức nhấc tay cũng không có. Lúc bác quản gia bưng sữa đến thì thấy hai người mỗi người chiếm một chiếc sô pha, chẳng ai nói gì. Ông ấy cười, đưa sữa cho họ:
- Khuya quá rồi nên tôi không chuẩn bị trà và cà phê cho hai cậu, thư ký Tưởng cũng uống một ly sữa đi.
Tưởng Cách lập tức ngồi thẳng dậy, đưa tay nhận sữa. Tạ Uyên lười biếng hé mắt, nhận sữa xong uống một ngụm, đột nhiên cau mày:
- Ngọt thế.
Còn chưa dứt lời, Tưởng Cách cũng uống một ngụm, suýt nữa thì nghẹn lại không nuốt xuống được. Bác quản gia thấy phản ứng của hai người thì kêu lên một tiếng, nói:
- Ôi thành thật xin lỗi, đây là sữa ngọt của Thụy Thụy, tôi lấy nhầm rồi.
Tạ Uyên khựng lại: - Thụy Thụy?
Bác quản gia cười tủm tỉm giải thích:
- Chính là cô Kỷ ạ, cô ấy bảo gọi Thụy Thụy nghe cho thân.
- ...Tổng giám đốc Tạ, đừng nói là ngài quên mất trong nhà còn có người khác đấy nhé? - Với tư cách là thư ký đi theo anh nhiều năm, Tưởng Cách chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấu nội tâm ông chủ.
Tạ Uyên mặt không cảm xúc:
- Tôi không não cá vàng đến thế đâu.
Có thật không đó? Tưởng Cách dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, lại nhớ ra chuyện khác:
- Hôm qua thư ký của Lý Diệc Sính có liên lạc với tôi, bảo chủ nhật tuần này tổng giám đốc Lý của họ rảnh nên muốn mời ngài đến Dạ Sắc uống một ly.
- Tôi với cậu ta thân nhau tới mức có thể chè chén với nhau từ khi nào vậy? - Tạ Uyên cau mày, tâm trạng không mấy vui vẻ: - Lâu vậy rồi cậu ta không liên lạc với tôi, làm tôi còn tưởng cậu ta đổi tính đổi nết không so đo chuyện cây kim tiền nữa chứ, hóa ra là đợi tôi ở đây à.
- Trước khi đi ngài đừng quên uống thuốc giải rượu nhé. - Tưởng Cách tỏ vẻ đồng tình.
Lý Diệc Sính vốn là kẻ chẳng biết kiêng nể ai, còn khuya anh ta mới để ý địa vị và thân phận của Tạ Uyên trên thương trường. Khó khăn lắm mới nắm được một chút điểm yếu của anh, chắc chắn Lý Diệc Sính sẽ không dễ dàng buông tha.
Tăng ca làm chết lên chết xuống lâu như vậy còn phải đối phó với những người và việc ngoài lề, Tạ Uyên càng bực hơn, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của bác quản gia, thuận miệng hỏi một câu:
- Mấy hôm nay cô ấy thế nào rồi, có ngoan ngoãn không?
Không chỉ đích danh nhưng bác quản gia lập tức trả lời:
- Ngoan lắm ngoan lắm... Chỉ là ngủ không ngon thôi.
- Sắp đến tháng tư rồi, mấy lời nói dối cô bịa ra sắp hết tác dụng nên ngủ ngon được mới là lạ đấy. - Nghĩ đến việc đầu sỏ gây chuyện cũng ăn không ngon ngủ không yên, vẻ mặt Tạ Uyên dịu đi đôi chút.
Bác quản gia mặt mày khó hiểu:
- Lời nói dối gì ạ? Có liên quan gì đến tháng tư? Gần đây Thụy Thụy bận thức đêm cày phim cho nên mới ngủ không ngon thôi.
Tạ Uyên: ...
Sau một khoảng lặng kéo dài, anh đứng dậy với gương mặt không cảm xúc, chống gậy đi lên lầu.
- Sao tôi có cảm giác cậu chủ càng tức thêm vậy nhỉ? - Bác quản gia khó hiểu.
Tưởng Cách nhìn bóng lưng Tạ Uyên với vẻ đồng tình:
- Đầu sỏ gây chuyện ăn ngon ngủ yên, còn có thời gian rảnh để cày phim trong khi ngài ấy phải làm chết lên chết xuống, ngày nào cũng như trâu như ngựa, còn phải đi "chùi đít" cho cô ấy, không tức mới là lạ đó.
Bác quản gia không hiểu, đang định hỏi cho rõ thì sự chú ý lại bị chuyện khác cuốn đi:
- ...Hình như cậu chủ mới rẽ vào lầu hai đúng không?
- Hình như là vậy... - Tưởng Cách đẩy gọng kính một cái, tròng kính phản chiếu ánh sáng nhẹ nhè dưới ánh đèn chùm: - Thôi, bây giờ tôi nên đồng tình cho một người khác thì hơn.
Bác quản gia: ...
Bánh là loại bán thành phẩm, mang đi áp chảo một lát là xong. Kỷ Thụy cầm miếng bánh mì kẹp thịt kiểu đơn giản lên, cắn một miếng mà muốn rơi nước mắt. Ban đầu bác đầu bếp còn khó chịu chút ít vì bị người xạ lạ sai bảo nấu cơm, nhưng thấy cô ăn ngon lành đến thế lại sinh ra cảm giác khả năng của mình được công nhận.
- Cô muốn uống sữa đậu nành không? Trong bếp còn một chén đấy. - Ông ấy chủ động hỏi.
Hai má Kỷ Thụy phồng lên, cầm nửa cái bánh mì kẹp thịt hỏi:
- Cháu uống được ạ?
- Có gì mà không được chứ. - Bác đầu bếp lập tức đi múc sữa đậu nành cho cô.
- Cảm ơn bác đầu bếp ạ. - Kỷ Thụy gật đầu cảm ơn, lại thấy bác quản gia và người giúp việc vẫn còn đứng ở cửa nhà bếp, chủ động chào hỏi: - Bác quản gia, mọi người cũng đến ăn chút đi ạ.
- Cô Kỷ cứ ăn đi. - Bác quản gia vội vàng đáp lời, tiện thể ra hiệu cho những người khác ai làm việc nấy đi.
Kỷ Thụy thấy họ không chịu cũng không miễn cưỡng nữa, đến khi cô thưởng thức xong hai cái bánh, thấy bác quản gia vẫn còn quan sát mình thì cười tủm tỉm nói:
- Bác có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi ạ.
- Cô Kỷ khách sáo quá. - Ngoài mặt bác quản gia nói khách sáo vậy thôi, chứ ông ấy vẫn ngồi xuống đối diện cô, hỏi: - Thật ra cũng chẳng có gì đáng hỏi cả, tôi chỉ hơi tò mò, vừa rồi cô gọi cậu chủ là... Chú út hả?
Ông ấy nghe đoạn nói chuyện vừa nãy của hai người mà không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ nhớ mỗi việc Kỷ Thụy gọi Tạ Uyên là chú út. Ban đầu ông ấy còn tưởng cậu chủ nhà mình đột nhiên thông suốt, biết đi tìm bạn gái rồi chứ, bây giờ xem ra không phải.
- Đúng vậy, chú ấy là chú út của cháu ạ. - Kỷ Thụy thừa nhận.
Bác quản gia càng khó hiểu:
- Cho tôi xin phép hỏi câu này hơi tế nhị, tôi làm việc ở nhà họ Tạ cũng mấy chục năm rồi, hình như... Chưa từng gặp cô.
Kỷ Thụy biết ông ấy muốn hỏi gì, nhưng cô cũng không ngốc, sao có thể gặp ai cũng kể chuyện mình xuyên không được, thế là nghĩ một lát rồi nói:
- Bác có thể hiểu là... Họ hàng xa ạ.
- Tính ngược lên năm đời nhà cậu chủ tôi đều quen hết, cô xa đến đâu chứ? - Bác quản gia hỏi tiếp.
Kỷ Thụy chớp chớp mắt: - Đời thứ sáu?
Bác quản gia cạn lời: - Thế thì khác gì người lạ?
- Không thể nói thế được, chú út chịu cưu mang cho cháu ở lại, còn cho cháu ở trong nhà, chứng tỏ trong lòng chú ấy không hề xem cháu là người lạ. - Kỷ Thụy nói chuyện chắc nịch. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Bác quản gia chưa từng thấy người nào mặt dày mày dạn đến thế:
- Chứ không phải cô thỏa thuận điều kiện với cậu chủ à? Mặc dù tôi không hiểu nội dung cuộc trò chuyện của hai người, nhưng nếu cô không làm được thì chỉ có thể ở lại đây một tháng thôi đúng không?
- Chắc chắn cháu làm được. - Kỷ Thụy đứng dậy vươn vai ưỡn lưng: - Cho nên trong tháng này, xin bác quản gia hãy quan tâm cháu nhiều hơn, đợi sau này cháu đoàn tụ với bố mẹ, nhất định cháu sẽ đền ơn báo đáp bác.
Nói rồi cô quay đầu đi lên lầu. Bác quản gia vội vàng đi theo:
- Cô tính đi đâu đấy?
- Về phòng ngủ ạ. - Kỷ Thụy trả lời.
Bác quản gia: - ...Thiếu gia đã sắp xếp phòng cho cô rồi ư?
- Chưa ạ, cháu tự tìm một cái là được.
Bác quản gia: ... Cũng biết cách lo cho bản thân ghê.
Bác quản gia đi theo từ đầu tới cuối, đến khi xác định cô chỉ ở phòng khách bình thường trên tầng hai mới yên tâm xuống lầu.
Thế là Kỷ Thụy bắt đầu ở lại.
Kể từ khi Tạ Uyên lên làm gia chủ, ngoài bác quản gia và vài người giúp việc đã theo anh từ nhỏ đến lớn thì không có ai ngủ lại nhà cũ nữa. Tạ Uyên đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Kỷ Thụy làm xáo trộn cuộc sống bình thường của anh, anh sẽ tống cổ cô sang căn hộ bên đường Vành đai 3.
Không ngờ cô lại khá biết điều, ngoài việc ăn sáng cùng anh mỗi ngày thì những lúc khác cứ như thể không tồn tại vậy, Tạ Uyên sống cùng dưới một mái nhà với cô suốt bốn ngày liên tục mà không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Cho đến sáng sớm ngày thứ năm.
- Chú út, chú ăn cháo đi ạ. - Kỷ Thụy đon đả múc cho anh một bát cháo.
Tạ Uyên liếc nhìn bộ đồ ngủ hình cừu con trên người cô một lần, rồi lại nhìn bộ đồ ngủ hình cừu con trên người cô thêm lần nữa, cuối cùng không thể nhịn tiếp, nói:
- Bao lâu rồi cô không thay quần áo thế?
- Dạ? - Kỷ Thụy cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, bên trên vẫn còn vết dầu mỡ bắn lên từ lần ăn bít tết trước đó: - Ngày nào cháu cũng giặt mà, giặt xong sấy khô là hôm sau mặc lại được ngay. Chú út yên tâm đi, cháu ở sạch lắm.
Khóe miệng Tạ Uyên hơi giật giật, rũ mắt bắt đầu ăn cháo. Kỷ Thụy thấy vậy, lập tức bóc một quả trứng luộc nước trà đưa cho anh, Tạ Uyên lại liếc nhìn cô một cái, cô cười lấy lòng.
Kết thúc bữa ăn, Tạ Uyên đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi đến cửa thì dừng bước, quay đầu dặn bác quản gia:
- Mua cho cô ấy vài bộ quần áo để thay, còn bộ cô ấy đang mặc thì gói vào túi rác vứt xuống cống cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy nó thêm một lần nào nữa.
Bác quản gia mỉm cười, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Kỷ Thụy đã vui vẻ đứng bật dậy:
- Cháu cảm ơn chú út!
- Đừng vứt hóa đơn đi, nếu một tháng sau chứng minh cô ấy nói dối thì lấy ra kiện, bắt cô ấy trả tiền lại. - Tạ Uyên lại buông một câu rồi ung dung rời đi.
Những lời này của anh quá lạnh lùng vô cảm, bác quản gia hắng giọng một tiếng, đang định giúp anh nói đỡ vài lời thì Kỷ Thụy đã thò lại gần, nói với vẻ mặt đầy cảm động:
- Chú út đúng là người miệng cứng lòng mềm mà.
- Có khi cậu chủ... Không phải cậu ấy... Thôi vậy. - Bác quản gia bỏ cuộc, không giải thích nữa.
Kỷ Thụy quay lại bàn ăn, ăn thêm vài miếng qua loa rồi vội vàng kéo bác quản gia ra ngoài.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô đã xuyên không đến đây gần nửa tháng rồi. Gần nửa tháng này ngoài ba ngày đầu ăn bờ ngủ bụi ngoài vỉa hè thì sau đó hầu như luôn ngủ ở nơi có mái che, tính tới tính lui cũng chẳng gặp được mấy người, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội ra ngoài thăm thú nên cô chỉ mong đi càng nhiều chỗ càng tốt, xem cho kỹ thế giới hai mươi hai năm trước như thế nào.
- Hóa ra hồi trước chỗ này là khu ổ chuột hả? Tồi tàn xập xệ thế này, ai mà ngờ được sau này sẽ là khu phố thương mại giải trí xa hoa bậc nhất Chu Thành chứ!
- Ấy chà, công nghệ 3D của cái màn hình điện tử này... Đúng là dởm thật!
- Cửa hàng này! Cửa hàng này cháu từng ăn rồi, bảo là quán lâu đời mở hơn ba mươi năm, lúc ấy cháu cứ tưởng quán chém gió chứ, không ngờ lại là thật!
Cô dán mặt lên cửa sổ xe lầm bầm lầu bầu, nói chuyện một mình thôi cũng đủ ồn ào. Mặc dù bác quản gia không hiểu cô đang nói gì nhưng cũng cảm thấy khá thú vị, thỉnh thoảng còn phụ họa thêm vài câu.
Dựa theo yêu cầu của Kỷ Thụy, sau khi đi dạo một vòng trung tâm thành phố thì cuối cùng họ cũng dừng lại trước cửa một trung tâm thương mại tên Thành Nhiên.
- Đây là trung tâm thương mại lớn nhất Chu Thành, hàng hóa bên trong tương đối đa dạng đầy đủ chủng loại. Cô Kỷ cần gì thì cứ chọn, tôi chỉ phụ trách đi theo quẹt thẻ thôi. - Bác quản gia giơ thẻ phụ của Tạ Uyên lên.
Hai mắt Kỷ Thụy sáng rỡ: - Không có hạn mức tối đa ạ?
Bác quản gia tỏ vẻ khó xử: - Nếu cô muốn mua hết cả trung tâm thương mại thì e là hạn mức không đủ dùng đâu.
Kỷ Thụy nhận ra ông ấy đang nói giỡn nên cười khà khà hai tiếng:
- Bác yên tâm đi, cháu làm gì không biết điều tới mức đó.
Dường như để chứng minh sự biết điều của mình, hoặc cũng có thể là do không thấy thích mấy món đồ xa xỉ đắt tiền này nên Kỷ Thụy dạo một mạch từ lầu một lên lầu bảy, rồi lại dạo từ lầu bảy xuống lầu một mà vẫn chưa mua được bộ quần áo nào, trái lại mua được con vịt nhựa ở cửa hàng đồ chơi. Vào lúc cô tính tiếp tục dạo từ lầu một thì bác quản gia độ năm mươi tuổi không chịu nổi nữa.
- Hay là... Cô tự đi dạo được không? - Ông ấy quyết định đầu hàng trước năng lực dạo phố của người trẻ tuổi.
Kỷ Thụy gật đầu, nhận lấy thẻ phụ rồi đi mua ly trà sữa khoai môn trân châu cho bác quản gia:
- Bác chờ cháu ở khu nghỉ ngơi nhé.
Bác quản gia đáp lời, sau đó cầm ly trà sữa đi về phía khu nghỉ ngơi. Sau khi tìm chỗ ngồi xuống, ông ấy nhìn ly trà sữa còn chưa mở. Thật ra ông ấy nhận chỉ vì phép lịch sự mà thôi chứ không hứng thú gì với loại thức uống của lứa trẻ này. Nhưng đi lâu vậy rồi nên ông ấy cũng khát, vì thế cắm ống hút uống một miếng... Ôi ngon vậy!
Kỷ Thụy đi dạo một mình thêm hai vòng, cuối cùng chui vào một cửa hàng trưng bày xa xỉ. Cô đi lướt qua dãy túi xách tới thẳng khu quần áo, cầm đại vài bộ rồi đưa cho nhân viên gói lại giúp mình.
Cô nhân viên bán hàng nhìn vết dầu mỡ dính trên bộ đồ ngủ hình cừu con của cô, do dự một thoáng rồi vẫn cầm quần áo đi đến quầy tính tiền.
- Bộ đồ cô ta đang mặc trên người là hàng giả đúng không? - Một nhân viên khác hạ giọng hỏi.
Cô nhân viên bán hàng kia cũng cúi đầu:
- Nói thừa, ADS ra dòng đồ ngủ hồi nào?
- Thế sao cô vẫn tính tiền quần áo cho cô ta?
- Lỡ đâu là bên giám sát giả dạng đi kiểm tra thì sao? - Cô nhân viên bán hàng liếc nhìn Kỷ Thụy một cái nữa, thấy cô đang mải mê ăn bánh ngọt được phục vụ trong cửa hàng, coi ánh mắt khác thường của những vị khách khác như không khí, nói: - Cô gọi quản lý đến đây đi, để lỡ có chuyện gì thì cũng kịp báo cáo.
- Được. - Cô đồng nghiệp vội vàng đáp lời.
Kỷ Thụy không biết họ đang thì thầm với nhau cái gì, sau khi ăn no uống kỹ, thấy đồ của mình sắp gói xong thì tung tăng đi đến quầy tính tiền móc thẻ phụ ra.
Cô nhân viên bán hàng thấy cô thản nhiên đến thế, vừa nhận lấy thẻ phụ vừa nghi ngờ mình đa nghi quá rồi, đúng lúc chuẩn bị quẹt thẻ thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo:
- Khoan đã.
Kỷ Thụy và cô nhân viên bán hàng đồng thời quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc váy công sở, tóc buộc đuôi ngựa cao bước tới.
- Quản lý. - Cô nhân viên bán hàng lập tức chào.
Người phụ nữ gật đầu, rút thẻ phụ từ tay cô nhân viên bán hàng, sau khi kiểm tra cẩn thận thì mỉm cười nhìn Kỷ Thụy:
- Loại thẻ phụ này là thẻ đặc biệt phát hành theo bộ của Ngân hàng Hắc Kỳ, theo tôi được biết thì cả Chu Thành chỉ có tổng giám đốc Tạ thị là có một tấm, hơn nữa trên thẻ của ngài ấy còn được xử lý mạ vàng đặc biệt, y chang tấm thẻ này của cô, xin hỏi cô lấy được tấm thẻ này từ đâu vậy?
- Tôi trộm đấy. - Kỷ Thụy trả lời.
Người phụ nữ: ...
Những người khác trong cửa hàng: ...
- Nói nhiều thế chẳng phải là nghi ngờ tôi ăn trộm sao, nếu đã nghi ngờ như vậy thì sao không báo cảnh sát luôn đi. - Kỷ Thụy nhún vai.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ suýt không giữ nổi nữa:
- Ý tôi không phải thế, chỉ là hơi tò mò...
- Báo cảnh sát đi, bảo cảnh sát bắn chết đồ ăn trộm thẻ phụ như tôi đi. - Kỷ Thụy lấy một viên kẹo trên quầy lên ăn.
Mặc dù không phải cuối tuần nhưng lượng khách trong cửa hàng cũng không ít, lúc này nghe thấy động tĩnh đều nhao nhao nhìn về phía này, ai ngờ lại thấy Kỷ Thụy đứng dựa vào quầy mải mê ăn kẹo... Mặc dù cô ăn mặc kỳ cục thật, nhưng nếu đúng là ăn trộm thì sao bây giờ có thể thản nhiên như vậy được?
Nghĩ vậy, những vị khách khác đều cảm thấy phản cảm đối với người phụ nữ không có bằng chứng đã nghi ngờ khách này, thậm chí còn có hai cô gái có tinh thần chính nghĩa lên tiếng yêu cầu người phụ nữ kia xin lỗi ngay tại chỗ.
Áp lực của người phụ nữ đột nhiên tăng lên vùn vụt, biết nếu không chứng minh được mình đúng thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến nhãn hàng, thế là mỉm cười giải thích:
- Mọi người đừng vội, chủ của thẻ phụ này là bạn thân nhiều năm của tôi, cũng do tôi quan tâm bạn mình nên mới hỏi thêm vài câu thôi chứ hoàn toàn không có ý xúc phạm vị khách này.
Hóa ra là cô ta quen chủ của thẻ phụ, thế thì... Mọi người lại nhao nhao nhìn về phía Kỷ Thụy.
Kỷ Thụy cầm một mẩu kẹo nougat lên, hỏi:
- Cái này ngon thế, còn nữa không?
Mọi người: ...
Hiện trường chìm vào khoảng lặng, một lát sau người phụ nữ tiếp tục mỉm cười:
- Thưa cô, cô vẫn chưa giải thích...
- Cô Kỷ, cô chọn quần áo xong chưa? - Bác quản gia đột nhiên xuất hiện, đồng thời cắt ngang lời người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy ông ấy, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng tiến lên chào hỏi:
- Ôi bác Chung, sao hôm nay bác có thời gian ghé thăm thế?
- À, cô Triệu đấy à. - Bác quản gia cười giả lả: - Đúng là lâu lắm không gặp nhỉ.
Người phụ nữ cũng cười, đang định mở miệng nói thì Kỷ Thụy đã hỏi một câu:
- Bác quản gia, hai người quen nhau ạ?
Người phụ nữ nghe cách cô gọi bác quản gia, ánh mắt lập tức thay đổi.
- Quen. - Bác quản gia gật đầu, giọng điệu lúc nói chuyện với cô thân thiện hơn thấy rõ: - Cô Kỷ, đã tính tiền chưa?
- Chưa ạ. - Kỷ Thụy cười tủm tỉm nhìn người phụ nữ.
- Thật sự xin lỗi bác Chung, vừa nãy cháu thấy cô gái này cầm thẻ phụ của Tạ Uyên nên có hỏi thêm vài câu... - Người phụ nữ cười gượng, ánh mắt lại không kiềm được đánh giá Kỷ Thụy.
Kỷ Thụy: - Tạ Uyên là chú út của tôi.
- Chú út... Hóa ra là chú à! - Người phụ nữ thoáng sững sờ, sau đó nụ cười trên mặt chân thành hơn một chút: - Chị xin lỗi nhé em gái, do vừa rồi chị lo lắng quá nên mới làm chậm trễ việc tính tiền. Hay là thế này đi, tất cả những món đồ này của em cứ để chị thanh toán hết, xem như là lời xin lỗi dành cho em nhé.
Bác quản gia mấp máy môi, đang định mở miệng từ chối thì Kỷ Thụy đã làm bộ ngại ngùng:
- Như vậy thì ngại lắm ạ.
- Có gì đâu. - Người phụ nữ nhanh chóng gói đồ rồi đưa cho cô: - Chị với Tạ Uyên là bạn bè, em không cần bận tâm đâu.
Kỷ Thụy nhận lấy túi đồ, vẻ mặt chân thành:
- Vậy kẹo nougat vừa rồi...
Người phụ nữ: ...
Mười phút sau, Kỷ Thụy xách mấy túi quần áo và năm ký kẹo nougat, vui vẻ hân hoan bước vào thang máy. Bác quản gia tức giận vì cô bỏ qua dễ dàng quá:
- Cô ta vu khống cháu ăn trộm mà cháu bỏ qua như vậy sao?
- Bỏ qua được thì bỏ qua cho người ta thôi, bác quản gia. - Kỷ Thụy tay xách nách mang đầy đồ đạc, mặc dù bị răn dạy nhưng tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng: - Mấy món đồ này cộng lại cũng hơn cả trăm ngàn rồi, không biết cái cô họ Triệu kia lai lịch thế nào mà lúc trả tiền không thèm chớp mắt lấy một cái.
Bác quản gia hừ lạnh một tiếng:
- Cô chủ của công ty công nghiệp tàu thủy Viễn Hàng, cái hóa đơn tí tẹo này có là gì với cô ta.
Kỷ Thụy bừng tỉnh: - Hóa ra là cô chủ nhà giàu đi làm tích lũy kinh nghiệm à.
Bác quản gia không nhịn được liếc cô một cái:
- Sau này cô tránh xa cô ta ra một chút.
- Tại sao ạ? - Kỷ Thụy tò mò hóng hớt: - Hình như bác không thích cô ta lắm nhỉ.
- Tôi nên thích cô ta sao? - Bác quản gia hừ lạnh một tiếng: - Trước đây cô ta cứ bám riết lấy cậu chủ, đuổi cũng không đi. Nhưng sau khi nhà họ Tạ gặp tai nạn giao thông thì lại đột nhiên đơn phương cắt đứt liên lạc, hơn nữa cô ta còn từ chối lúc cậu chủ đến tận nơi vay tiền.
Kỷ Thụy cũng biết chút ít về vụ tai nạn giao thông của nhà họ Tạ, khi đó ba người nhà họ Tạ đều ở trên xe, cuối cùng chỉ có Tạ Uyên mười sáu tuổi còn sống. Khi đó cổ phiếu tập đoàn Tạ thị chao đảo rớt thảm, dòng vốn cũng bị thâm hụt nặng vì bị những thế lực tài chính khác xâu xé, khiến nhà họ Tạ chỉ còn lại một thành viên đứng trên bờ vực sụp đổ
- Thật ra với tình cảnh của nhà họ Tạ lúc đó, cô ta không chịu giúp đỡ cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa chuyện vay tiền là chuyện hai bên tự nguyện, không cho vay cũng là bình thường, chúng ta cũng đâu cần phải ghi thù cô ta làm gì. - Thang máy đến tầng một, Kỷ Thụy ôm đồ đi ra ngoài.
Bác quản gia lập tức trừng mắt nhìn cô:
- Không cho vay thì không cho vay thôi, nhưng ngay sau đó cô ta lại tung tin ra ngoài về việc người thừa kế Tạ thị đến tận nơi vay tiền, khiến nhân viên Tạ thị bị dao động, còn tranh thủ cơ hội đó để cướp nhà cung cấp của chúng ta nữa, như vậy có phải là quá đáng quá rồi không? Cũng nhờ chuyện này mà sau đó cô ta trở thành cô con gái được nhà họ Triệu coi trọng nhất, chỉ thương cho cậu chủ nhà tôi vừa mới mất bố mẹ, khó khăn lắm mới bỏ hết kiêu ngạo đi cầu cạnh người ta, ai ngờ lại đổi lấy kết quả như thế...
Bác quản gia còn chưa nói hết câu, Kỷ Thụy đột nhiên đi về hướng ngược lại với cửa chính. Bác quản gia vội hỏi:
- Cô đi đâu thế?
- Đi tìm bộ phận quản lý trung tâm thương mại, khiếu nại cô quản lý họ Triệu kia. - Kỷ Thụy đi thẳng chẳng thèm ngoảnh đầu lại. ( app truyện T Y T )
Bác quản gia: ...
Sau khi dặn quản gia đưa Kỷ Thụy đi mua quần áo xong, Tạ Uyên bắt đầu bận rộn với một dự án thu mua. Ngày nào anh cũng dậy từ bốn năm giờ sáng, bay sang thành phố khác để đàm phán hợp đồng chi tiết, sau đó lại bay về xử lý vô số công việc ở trụ sở chính nên, lúc nào cũng bận rộn cho đến tận khuya mới về nhà. Cũng vì anh dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó như thế nên lệch hẳn với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Kỷ Thụy, từ sáng hôm đó trở đi hai người chưa gặp lại nhau lần nào.
Lại là một ngày tới khuya mới về, Tạ Uyên vừa vào nhà đã tiện tay vứt áo khoác lên sô pha, sau đó thả người xuống ghế, nhắm mắt lại đầy mỏi mệt.
- Đợi mai ký xong hợp đồng là có thể nghỉ ngơi một chút rồi. - Tưởng Cách che miệng ngáp một cái, gọng kính vàng cũng chẳng che nổi quầng thâm dưới mắt anh ta.
Hàng mi Tạ Uyên khẽ động đậy, đến sức nhấc tay cũng không có. Lúc bác quản gia bưng sữa đến thì thấy hai người mỗi người chiếm một chiếc sô pha, chẳng ai nói gì. Ông ấy cười, đưa sữa cho họ:
- Khuya quá rồi nên tôi không chuẩn bị trà và cà phê cho hai cậu, thư ký Tưởng cũng uống một ly sữa đi.
Tưởng Cách lập tức ngồi thẳng dậy, đưa tay nhận sữa. Tạ Uyên lười biếng hé mắt, nhận sữa xong uống một ngụm, đột nhiên cau mày:
- Ngọt thế.
Còn chưa dứt lời, Tưởng Cách cũng uống một ngụm, suýt nữa thì nghẹn lại không nuốt xuống được. Bác quản gia thấy phản ứng của hai người thì kêu lên một tiếng, nói:
- Ôi thành thật xin lỗi, đây là sữa ngọt của Thụy Thụy, tôi lấy nhầm rồi.
Tạ Uyên khựng lại: - Thụy Thụy?
Bác quản gia cười tủm tỉm giải thích:
- Chính là cô Kỷ ạ, cô ấy bảo gọi Thụy Thụy nghe cho thân.
- ...Tổng giám đốc Tạ, đừng nói là ngài quên mất trong nhà còn có người khác đấy nhé? - Với tư cách là thư ký đi theo anh nhiều năm, Tưởng Cách chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấu nội tâm ông chủ.
Tạ Uyên mặt không cảm xúc:
- Tôi không não cá vàng đến thế đâu.
Có thật không đó? Tưởng Cách dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, lại nhớ ra chuyện khác:
- Hôm qua thư ký của Lý Diệc Sính có liên lạc với tôi, bảo chủ nhật tuần này tổng giám đốc Lý của họ rảnh nên muốn mời ngài đến Dạ Sắc uống một ly.
- Tôi với cậu ta thân nhau tới mức có thể chè chén với nhau từ khi nào vậy? - Tạ Uyên cau mày, tâm trạng không mấy vui vẻ: - Lâu vậy rồi cậu ta không liên lạc với tôi, làm tôi còn tưởng cậu ta đổi tính đổi nết không so đo chuyện cây kim tiền nữa chứ, hóa ra là đợi tôi ở đây à.
- Trước khi đi ngài đừng quên uống thuốc giải rượu nhé. - Tưởng Cách tỏ vẻ đồng tình.
Lý Diệc Sính vốn là kẻ chẳng biết kiêng nể ai, còn khuya anh ta mới để ý địa vị và thân phận của Tạ Uyên trên thương trường. Khó khăn lắm mới nắm được một chút điểm yếu của anh, chắc chắn Lý Diệc Sính sẽ không dễ dàng buông tha.
Tăng ca làm chết lên chết xuống lâu như vậy còn phải đối phó với những người và việc ngoài lề, Tạ Uyên càng bực hơn, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của bác quản gia, thuận miệng hỏi một câu:
- Mấy hôm nay cô ấy thế nào rồi, có ngoan ngoãn không?
Không chỉ đích danh nhưng bác quản gia lập tức trả lời:
- Ngoan lắm ngoan lắm... Chỉ là ngủ không ngon thôi.
- Sắp đến tháng tư rồi, mấy lời nói dối cô bịa ra sắp hết tác dụng nên ngủ ngon được mới là lạ đấy. - Nghĩ đến việc đầu sỏ gây chuyện cũng ăn không ngon ngủ không yên, vẻ mặt Tạ Uyên dịu đi đôi chút.
Bác quản gia mặt mày khó hiểu:
- Lời nói dối gì ạ? Có liên quan gì đến tháng tư? Gần đây Thụy Thụy bận thức đêm cày phim cho nên mới ngủ không ngon thôi.
Tạ Uyên: ...
Sau một khoảng lặng kéo dài, anh đứng dậy với gương mặt không cảm xúc, chống gậy đi lên lầu.
- Sao tôi có cảm giác cậu chủ càng tức thêm vậy nhỉ? - Bác quản gia khó hiểu.
Tưởng Cách nhìn bóng lưng Tạ Uyên với vẻ đồng tình:
- Đầu sỏ gây chuyện ăn ngon ngủ yên, còn có thời gian rảnh để cày phim trong khi ngài ấy phải làm chết lên chết xuống, ngày nào cũng như trâu như ngựa, còn phải đi "chùi đít" cho cô ấy, không tức mới là lạ đó.
Bác quản gia không hiểu, đang định hỏi cho rõ thì sự chú ý lại bị chuyện khác cuốn đi:
- ...Hình như cậu chủ mới rẽ vào lầu hai đúng không?
- Hình như là vậy... - Tưởng Cách đẩy gọng kính một cái, tròng kính phản chiếu ánh sáng nhẹ nhè dưới ánh đèn chùm: - Thôi, bây giờ tôi nên đồng tình cho một người khác thì hơn.
Bác quản gia: ...