"Sở Thập Hàm?"
Tạ Diêm mặt không đổi sắc đi tới gần những mảnh xác cơ biến thú nằm rải rác trên mặt đất, tiện thể lục lọi trong trí nhớ tên người đó. Chàng trai đang dựa vào thân cây tay vẫn cầm thanh đoản nhận dính máu, trên đường nét sườn mặt còn vương chút máu đỏ, không rõ là của ai.
Vừa nãy, cậu ta chỉ dùng duy nhất thanh kiếm năng lượng này đã giết gần mười con cơ biến thú, cả người tỏa ra sát ý đậm đặc đến mức dường như có thể hóa thành hình chất.
Những bạn học xung quanh hiển nhiên đều sợ phát khiếp. Mọi người đều đứng cách khá xa, chỉ dám liếc về phía này bằng khóe mắt.
Lúc Tạ Diêm sắp đến gần cậu, Sở Thập Hàm liếc về phía này một cái. Đó là đôi mắt đỏ hiếm thấy, mang theo cảm giác khát máu và u ám, gần như khiến người ta theo bản năng cảm thấy cậu sắp ra tay với Tạ Diêm.
May thay giây tiếp theo, cậu vứt thanh kiếm năng lượng trong tay đi, dùng mu bàn tay tùy tiện lau đi vết máu trên mặt.
Tạ Diêm cười một cái, đưa cho cậu một miếng khăn giấy.
Sở Thập Hàm không nhận, chỉ cúi đầu xuống lần nữa.
Mọi người đều dõi theo màn giằng co giữa hai Alpha cấp cao nhất học viện.
Tạ Diêm cũng không cảm thấy ngượng ngùng, thu tay về. Anh nhìn những xác cơ biến thú trên mặt đất: "Ít nhất có mười mấy con cơ biến thú cấp thấp, đổi ra điểm thì được hơn 100 điểm."
Sở Thập Hàm nghe vậy hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía Tạ Diêm.
"Nhưng bài kiểm tra mức độ hoàn chỉnh của đội chiếm 40% trở lên, tức là ít nhất hơn 300 điểm," Tạ Diêm chuyển giọng, ý cười cũng theo đó thu lại, "Sở Thập Hàm, nếu đã ở trong đội của tôi, tôi hy vọng trong thời gian này cậu có thể nghe theo chỉ huy của tôi, đừng tự ý hành động."
Giọng Tạ Diêm thực ra rất nhàn nhạt, không mang theo cảm xúc gì, nhưng ai cũng biết những lời này là lời cảnh cáo dành cho Sở Thập Hàm.
Alpha cấp S vừa bị cảnh cáo ngước mắt lên, thần sắc lạnh như băng nhìn Tạ Diêm.
Đúng vậy, cùng là Alpha cấp cao, dựa vào đâu mà phải nghe người khác chỉ huy, thậm chí là phê bình. Trong gene nguyên thủy của Alpha, lời Tạ Diêm vừa nói không khác gì một lời khiêu khích.
Tạ Diêm cũng không biểu cảm gì mà nhìn cậu.
Một cuộc chiến lớn tưởng chừng sắp bùng nổ, khiến mọi người đều đổ mồ hôi hột.
Sở Thập Hàm vươn bàn tay vừa nãy vô tình chém giết mấy con cơ biến thú.
"Tạ Diêm!" Ai đó trong đám đông lo lắng kêu lên.
Sau đó mọi người liền thấy Sở Thập Hàm mở bàn tay ra, mặt không biểu cảm nói: "Giấy."
Mọi người: "……" Hả?
Sở Thập Hàm thấy Tạ Diêm không nhúc nhích, lặp lại lần nữa: "Giấy, vừa nãy không phải định đưa cho tôi à?"
Tạ Diêm khựng lại một chút, nhưng trên mặt không hề tỏ ra kinh ngạc nhiều. Anh lịch sự đưa khăn giấy qua. Đầu ngón tay hai người rất nhẹ nhàng chạm vào nhau một chút, rồi lại tách ra: "Nếu không đủ thì chỗ tôi vẫn còn."
Sở Thập Hàm lấy khăn giấy, nhưng cũng không dùng. Cậu một mình đi đến một góc đội ngũ, mang theo khí chất đặc trưng khiến những người xung quanh phải lùi xa, chiếm riêng một khoảng không gian, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Tạ Diêm thu hồi ánh mắt, chỗ này coi như đã giải quyết xong, may mà không xảy ra chuyện gì lớn. Anh đang chuẩn bị bảo các đội viên thu thập tinh hạch cơ biến thú trên mặt đất, thì bên cạnh có người ôm lấy cánh tay anh: "A Diêm, anh không sao chứ?"
Tạ Diêm quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩn An, chính là cậu bạn đội viên vừa nãy đã lên tiếng lúc giằng co. Anh cười cười: "Không sao đâu, nhưng cậu cần cẩn thận hơn một chút. Sau này trên chiến trường gặp phải tình huống như vừa nãy, tốt nhất đừng tùy tiện lên tiếng."
Nếu Tạ Diêm vì tiếng kêu đó mà phân tán sự chú ý, thì có khả năng bị một đòn đoạt mạng.
"Xin lỗi, tôi cũng chỉ là lo lắng cho bạn trai tôi thôi," Bạch Cẩn An le lưỡi, hơi ảo não nói, "Biết thế tôi đã không lôi cậu ta vào đội chúng ta."
Đợt diễn tập dã ngoại lần này là một hoạt động đặc biệt của trường quân đội để kiểm tra tân sinh, được tự do lập đội. Nhiệm vụ là săn giết cơ biến thú cấp thấp trong rừng mà không dùng vũ khí nóng. Sau ba ngày sẽ chấm điểm dựa vào mức độ hoàn chỉnh của đội và số lượng cơ biến thú săn được.
Khi gặp nguy hiểm, tân sinh có thể kích hoạt lá chắn phòng hộ trong vòng tay trang bị để thoát hiểm khẩn cấp, nhưng đồng thời, tư cách chấm điểm của người đó bị hủy bỏ, và mức độ hoàn chỉnh của đội giảm xuống.
Đây là một thử thách kết hợp cả năng lực cá nhân và sự hợp tác của toàn đội.
Theo lẽ thường, thành viên đội càng mạnh thì điểm đội càng cao, đây cũng là lý do Bạch Cẩn An lôi kéo Sở Thập Hàm vào. Nhưng cậu ta đã quên mất, đều là Alpha cấp S, tin tức tố giữa Tạ Diêm và Sở Thập Hàm bài xích cực mạnh, ý thức thủ lĩnh bẩm sinh và ý thức lãnh thổ sẽ khiến họ theo bản năng tồn tại địch ý mãnh liệt với sự hiện diện của đối phương.
Cậu ta thật sự quên rồi sao?
Tạ Diêm cúi đầu nhìn người mà gia đình đã tìm cho anh - bạn trai Omega này có độ tương thích lên tới 95% - khẽ cong mắt cười nói: "Không sao đâu, để Sở Thập Hàm ở đội khác, có lẽ ngược lại sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi."
Suy cho cùng thì Sở Thập Hàm chính là người từ khu vực nghèo khó thứ mười ba của Liên Minh một đường chém giết đi lên, giành được suất nhập học duy nhất của Alpha từ khu vực thứ mười ba. Trước khi nhập học, tin đồn về cậu là——
Sát thần.
Tạ Diêm cười, những người xung quanh đều nhìn lại. Khác với Sở Thập Hàm, Tạ Diêm là thiên chi kiêu tử thật sự.
Con trai duy nhất của Tạ gia cường thịnh nhất trong năm đại gia tộc Đế Quốc, cháu cưng được Đại tướng quân Tạ Phục sủng ái nhất, lại phân hóa thành Alpha cấp S, tuổi còn trẻ đã bộc lộ khả năng chiến đấu và chỉ huy xuất sắc.
Điều quan trọng nhất là, cho dù chưa từng nghe qua gia thế Tạ Diêm, chỉ riêng khuôn mặt anh cũng đủ thu hút sự chú ý.
Cứ như thể Thượng Đế hơi bất công vậy, ngũ quan Tạ Diêm hoàn mỹ và sâu sắc. Loại khuôn mặt này vốn nên lạnh lùng, nhưng mái tóc xoăn cùng đôi mắt xanh lam lại làm tan đi sự lạnh lẽo đó, thêm vào đó là đôi mắt đào hoa và nốt lệ chí ở khóe mắt, khiến người ta bất tri bất giác sa vào bẫy rập trong nụ cười của anh.
Vì thế ai cũng rất kỳ lạ, Tạ Diêm mới 18 tuổi, người nhà đã sắp xếp cho anh một Omega gia thế bình thường, chẳng lẽ chỉ vì độ tương thích cao của họ?
Tạ Diêm nhìn về phía đội ngũ, có người cười hì hì chào đón: "Có mười hai viên tinh hạch cơ biến thú rồi, chắc chắn các đội khác không thể vượt qua chúng ta."
"Bây giờ kết luận còn sớm lắm," Tạ Diêm kín đáo rút cánh tay ra khỏi vòng tay Bạch Cẩn An, tiện miệng dặn dò, "Nhiều cơ biến thú sẽ hoạt động về đêm, chú ý thêm một chút."
Miệng Tạ Diêm không hiểu sao lại linh nghiệm thế, chiều tối một bầy cơ biến thú hình sói cỡ lớn đã vây quanh đội ngũ.
Loại mãnh thú này một hai con thì còn đỡ, xuất hiện quá nhiều con cùng lúc thì Tạ Diêm sẽ phải lo đến các đội viên sức chiến đấu yếu hơn có thể bị tấn công úp sườn.
Tinh thần lực mênh mông từ Tạ Diêm trào ra, được khống chế chuẩn xác, vẽ ra một vùng trời đất riêng: "Những đội viên không có khả năng chiến đấu thì vào trong hết đi, chưa kết thúc chiến đấu không được ra ngoài. Những người còn lại theo tôi."
Giọng Tạ Diêm hiếm khi trịnh trọng như vậy, mọi người làm theo chỉ huy của Tạ Diêm.
Lưỡi đao nhọn đâm nát yết hầu cơ biến thú, Tạ Diêm tùy tay lau đi những giọt máu bắn tung tóe lên mặt, quẳng cái xác đang đổ gục ra. Vừa định xông xuống tấn công con cơ biến thú khác, phía sau đám đông đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hãi.
Tạ Diêm quay đầu lại, liền thấy Bạch Cẩn An không biết từ lúc nào đã ngã ra khỏi phạm vi lá chắn phòng hộ, một con cơ biến thú đang lao về phía cậu ta!
Tạ Diêm nhanh chóng mở rộng lá chắn phòng hộ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Ngay trước khi răng nhọn cắn trúng Bạch Cẩn An một giây, lưỡi năng lượng đâm xuyên qua sau gáy cơ biến thú!
"A Diêm!" Cậu Omega sợ hãi định chui vào lòng Tạ Diêm.
Một luồng gió mạnh xẹt qua sau lưng, Tạ Diêm lập tức ý thức được nguy hiểm, liền vung tay ném Bạch Cẩn An ra, xoay người lại!
Không kịp rồi!
Tiếng 'xẹt' một cái, móng vuốt sắc nhào tới từ phía sau bị chặt đứt ngang!
Tạ Diêm lập tức bổ thêm một đòn, cắt đứt khí quản cơ biến thú.
Bên cạnh, Sở Thập Hàm liếc nhìn Tạ Diêm một cái, rồi lại lao vào chiến đấu.
Lại bị Sở Thập Hàm cứu rồi. Tạ Diêm hơi nghiêng đầu, khi ngước mắt lên, trong mắt đã tràn đầy ý chí chiến đấu. Anh múa một đường kiếm hoa với lưỡi năng lượng, hung hăng đâm về phía một con cơ biến thú khác!
Có hai Alpha cấp S ở đây, chẳng bao lâu, toàn bộ bầy cơ biến thú đã bị giết sạch.
Tạ Diêm vứt bỏ lưỡi năng lượng trong tay, gọi phó đội trưởng Yến Nhất Chu thu thập những viên tinh hạch rơi vãi.
Bạch Cẩn An dường như cũng biết mình đã phạm sai lầm, hơi rụt rè nhìn Tạ Diêm một cái.
Tạ Diêm không để ý đến cậu ta, xoay người trở về lều.
Anh mở ba lô quân dụng ra, sờ đến lớp vải kép tận đáy ba lô, tay hơi khựng lại một chút.
Bên trong không thấy bình thuốc ức chế đâu.
Phiền não lớn nhất của Tạ Diêm năm 18 tuổi chính là vấn đề tin tức tố không ổn định. Lúc chưa thành niên thì còn đỡ, miễn cưỡng kiểm soát được bằng thuốc. Khi Tạ Diêm trưởng thành, tuyến thể phát triển, tin tức tố dao động càng ngày càng khó kiểm soát.
Tạ gia đơn giản sắp xếp cho anh một Omega.
Kết quả là vừa nãy, Tạ Diêm ngược lại vì cái cục nợ nhỏ kia, đã sử dụng tinh thần lực quá độ để mở rộng lá chắn phòng hộ, hiện tại tin tức tố lại lờ mờ có dấu hiệu mất kiểm soát.
Rất ít người có thể chạm vào ba lô của anh. Anh nhìn bày biện phía trước rõ ràng đã bị lục lọi, tùy tay gạt ba lô sang một bên, từ cạnh túi ngủ lấy ra một ống thuốc ức chế khác.
Tạ Diêm từ trước đến nay luôn chuẩn bị rất chu đáo.
Ống thuốc ức chế từ từ được tiêm vào cơ thể, tin tức tố đang cuồng loạn dịu đi một chút. Anh vứt bỏ ống tiêm rỗng, đi ra khỏi lều.
“Ôi trời, mùi gỗ lạnh nồng nặc quá, đứng xa tôi ra!” Yến Nhất Chu, người đang chuẩn bị báo cáo số lượng tinh hạch cho Tạ Diêm, khựng bước lại, bóp mũi lùi về sau hai bước. “Bệnh cũ tái phát à? Cậu không sao chứ? Trong đội có mấy Omega đấy…”
Những Alpha như Yến Nhất Chu ngửi thấy tin tức tố của Tạ Diêm thì còn đỡ, nhiều lắm cũng chỉ muốn tránh xa ba thước. Nhưng nếu là Omega ngửi thấy tin tức tố của Alpha cấp cao như vậy, rất có khả năng bị động phát tình.
“Không sao, tôi sẽ đứng xa họ một chút,” Tạ Diêm dừng lại một chút, nhìn thanh niên tóc đen mắt đỏ đằng xa, “Và cả cậu ta nữa.”
Những Alpha khác ngửi thấy tin tức tố cấp cao của Tạ Diêm chỉ biết muốn chạy, nhưng Sở Thập Hàm ngửi thấy được thì……
Hai người họ chắc chắn sẽ 'làm' một trận.
Tối đó Tạ Diêm đơn giản là không ngủ, nhận hết nhiệm vụ gác đêm. Thứ nhất là có thể tránh xa những người khác một chút, thứ hai là gió đêm lạnh lẽo có lẽ có thể khiến anh tỉnh táo hơn một chút……
Mới là lạ!
Trong người cứ như có một cục lửa đang cháy. Tạ Diêm chưa từng nghĩ dao động tin tức tố lần đầu tiên sau khi thành niên lại lợi hại đến thế, bình thuốc ức chế hoàn toàn mất tác dụng, anh vậy mà đã tiến vào kỳ mẫn cảm sớm.
Nếu không được giải tỏa chút nào, tin tức tố cấp S sẽ lan tràn ra, tất cả Omega trong đội đều sẽ bị cưỡng chế phát tình, cơ biến thú cũng sẽ bị mùi hương khuếch tán ra thu hút tới.
Thảo nào người nhà cứ khăng khăng sắp xếp cho anh một Omega.
Tạ Diêm nhanh chóng quyết định, dùng máy truyền tin gửi cho Bạch Cẩn An một tin nhắn: “Kỳ mẫn cảm đến sớm rồi, làm phiền cậu qua đây một chuyến.”
Thông qua đánh dấu tạm thời, có thể tạm thời làm dịu tình hình của Tạ Diêm.
Thấy bên kia trả lời 'Được', Tạ Diêm tùy tay ném máy truyền tin ra, đi về phía trước vài bước, cố gắng đứng xa đội ngũ hơn một chút nữa.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, Tạ Diêm dần không thấy rõ mọi thứ trước mắt. Anh tùy tay cởi bỏ nút áo sơ mi ở cổ, khẽ thở hổn hển hai tiếng.
Có tiếng lá rụng bị giẫm đạp, có người dừng lại bên cạnh anh.
Tạ Diêm dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại nghĩ ngợi, chắc là cậu Omega mà người nhà sắp xếp đã đến.
Tạ Diêm ôm lấy eo người vừa tới, ấn người đó vào thân cây đằng sau, không khách khí giật mạnh áo sơ mi quân dụng đang sơ vin trong quần quân đội màu đen ra, tay luồn vào theo khe hở.
Đường cong vòng eo săn chắc, thon gọn và đầy sức mạnh bị túm lấy xoa nắn. Cơ bắp cuồn cuộn bị ấn xuống, nhưng vì bản thân có độ đàn hồi tốt nên đẩy tay ra.
Tạ Diêm vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, dọc theo đường nhân ngư đi xuống, vòng cong đầy đặn bị bóp đến biến dạng. Vải quần quân đội màu đen hơi nhô lên một chút.
Tạ Diêm hài lòng vỗ vỗ, sờ tiếp về phía trước, sờ trúng một cái 'đồ chơi' to gần bằng của mình.
Omega? Tạ Diêm: "……" Anh tỉnh táo lại trong tích tắc, mở to mắt.
Một đôi mắt đỏ đang nhìn anh. Đó là Alpha cấp S Sở Thập Hàm, áo sơ mi quân dụng lúc này bị anh vén cao lên, lộn xộn nhăn nhúm, vải quần quân đội vốn nên tôn lên khí chất cấm dục lại bị bàn tay nghịch ngợm sờ mó ở chỗ kỳ lạ mà nhô lên một cục.
Eo Sở Thập Hàm đang bị ôm, trong tư thế quá gần Tạ Diêm, cậu liếc nhìn một cái: "Sờ đủ chưa?"
Mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng trong không khí, hiển nhiên là tin tức tố của Tạ Diêm vẫn đang làm loạn, nhưng trên mặt anh không biểu lộ gì, vẫn bình tĩnh nói: "E rằng vẫn chưa đủ."
Nếu không được giải tỏa chút nào, hậu quả cho đội ngũ không dám tưởng tượng. Tạ Diêm không quá tỉnh táo nghĩ ngợi, Alpha... Tuy không biết Sở Thập Hàm vì sao ngửi thấy tin tức tố của mình lại không lao vào đánh nhau, nhưng đến đúng lúc lắm.
Giữa Alpha với Alpha chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ...
Chắc là vậy...?
Mất đi khả năng suy nghĩ, Tạ Diêm dựa vào bản năng ôm lấy Sở Thập Hàm, cách lớp vải đen mà cọ xát lên.
Thân cây hơi rung chuyển, vài chiếc lá rụng bay xuống.
Sở Thập Hàm cụp mắt nhìn Tạ Diêm, trên mặt không thấy biểu cảm gì, và kỳ lạ thay lại không ngăn cản Tạ Diêm.
Mãi cho đến khi môi Tạ Diêm chạm vào sau gáy Sở Thập Hàm, biểu cảm của Sở Thập Hàm cuối cùng mới lộ ra một khe hở.
Bị một Alpha khác đánh dấu là cực kỳ sỉ nhục đối với bất kỳ Alpha nào, huống chi tin tức tố tiêm vào Alpha sẽ mang lại nỗi đau cực lớn.
Sở Thập Hàm theo bản năng muốn đẩy Tạ Diêm ra.
Cảm nhận được Sở Thập Hàm đang giãy dụa, Tạ Diêm theo bản năng ấn đầu Sở Thập Hàm vào vai mình, ngăn cậu cựa quậy. Môi Alpha mềm mại luôn mang theo ý cười, hôn lên tuyến thể nổi rõ trên gáy trắng như tuyết, khiến người trong lòng cứng đờ lại một chút.
Tạ Diêm ghé sát tai cậu, thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, tôi chỉ liếm thôi, không cắn đâu."