Dương Quân Tô không chút do dự giơ dao lên vung qua, dao phay nhẹ sượt qua lỗ tai của Dương Lợi Dân, lạnh như băng. Dương Lợi Dân sợ tới mức hét to rồi ngã phịch xuống ngồi trên mặt đất.
Dương Phán cùng Dương Chiêu Đệ sửng sốt trong chốc lát, sau đó chợt phản ứng lại, nhân cơ hội này ôm lấy Dương Quân Tô. Diệp Hương Vân cũng đi ôm lấy Dương Lợi Dân, khóc lóc khuyên nhủ.
Hai bên kéo hai người ra rồi xem xét toàn thân, cũng may không có nguy hiểm gì, không ai trong hai người bị thương cả.
Dương Quân Tô vẫn nắm chặt con dao phay trong tay, cô hung tợn nói: "Đừng kéo em, để em chém chết ông ta rồi tự sát. Em không có cách nào sống một cuộc sống như thế này nữa. Em nhịn mười chín năm, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa rồi. Em chưa bao giờ thấy có một người cha nào như vậy cả, nhường công việc cho con trai của người khác, lại không quan tâm tới con gái ruột của mình. Cuối cùng em vất vả lắm mới lấy lại được công việc thì ông ta lại về nhà đánh em. Loại người như ông ta sống thì có ích lợi gì? Cùng nhau chết đi, em đã quá mệt mỏi rồi."
Hai chị cô khóc lúc khuyên bảo: "Em ba à, bọn chị hiểu được sự ấm ức trong lòng em mà, bọn chị có chuyện muốn nói cho rõ ràng, em mau bỏ dao xuống đã."
Dương Lợi Dân sợ tới mức vỡ mật, hai mắt thất thần, ông ta lẩm bẩm nói: "Tao còn chưa từng thấy con gái nào dám đánh cả ông đây đâu."
Dương Quân Tô lên tiếng phỉ nhổ: "Nơi nào có áp bức thì nơi đó có đấu tranh. Một người con gái thật thà ít nói như tôi còn bị ép uống rượu cầm dao giết người thì ông cũng nên tự kiểm điểm lại bản thân mình cho tốt đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play