Bao Tân giãy giụa một hồi, đành phải tâm không cam tình không nguyện rút tiền ra.
Dương Quân Tô nhét tiền vào trong túi xách, thành khẩn nói lời cảm tạ với đám người: "Các cô các bác, mọi người thật đúng là người tốt, bênh vực lẽ phải. Cám ơn mọi người. Cháu đã đòi được tiền rồi, cũng không sợ mẹ mặt mày ủ rũ than thở nữa."
Đám người: "Đúng vậy đúng vậy."
Dương Quân Tô còn cười híp mắt nói cảm ơn với Cảnh Trung và Bao Tân: "Chú Cảnh, chú Bao, tôi đề nghị hai người về sau phải làm tốt quy hoạch tài vụ, cũng không thể xem tiền của cha tôi như tiền của mình nữa. Chúng ta đều là người dân lao động, lẽ ra phải giúp đỡ lẫn nhau, nhà tôi không trông cậy vào hai chú có thể giúp đỡ, nhưng ít ra cũng để cho nhà tôi một con đường sống chứ. Tôi hi vọng về sau hai người hãy giơ cao đánh khẽ, ngậm chặt miệng vàng, đừng xúi giục cha tôi nữa. Chúng ta làm người phải thiện lương phúc hậu, cũng không thể làm mất mặt công nhân nông trường được."
Cảnh Trung và Bao Tân chỉ có thể im lặng.
Dương Quân Tô cuối cùng lại nhìn về phía Dương Lợi Dân, thấm thía nói ra: "Cha, về sau cha cũng để ý chút đi, cha trên có già dưới có trẻ, bỏ vợ bỏ con mình không nuôi, đưa tiền cho nhà người khác dùng, người biết thì sẽ nói cha hào phóng, một lòng vì người khác. Người không biết còn tưởng rằng cha nuôi con riêng ở bên ngoài đó. Sau này cha cần phải để ý đến thể diện của mình, cũng phải nghĩ đến thể diện của người khác nữa. Con thật sự vì cha mà lo hết tâm can rồi."
Đám người ý vị thâm trường nhìn về phía Cảnh Trung và Bao Tân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT