Kinh thành.
Tư thục Hoành Viễn.
Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội định kỳ hàng tháng của học đường, kỳ nghỉ sắp tới, mặt mũi các học trò đều rạng rỡ, vui vẻ.
“Nghe nói phu tử có hẹn với bạn cũ, lần này kỳ nghỉ sẽ kéo dài thêm hai ngày.”
“Thật không? Vậy là cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
“Hiếm khi được nghỉ dài ngày thế này, chúng ta nên tranh thủ thư giãn một chút. Nghe nói mấy hôm nữa Tụ Duyên Lâu sẽ tổ chức hội thơ, hay là cùng nhau đến xem thử?”
“Thật sao? Nghe bảo hội thơ ở Tụ Duyên Lâu nổi tiếng thanh nhã, tiếc là mấy lần trước ta đều lỡ mất. Lần này cuối cùng cũng có cơ hội rồi.”
“Thôi, ta không đi đâu, trong nhà còn chuyện phải lo…”
Bọn họ rôm rả bàn tán, không khí náo nhiệt.
Bỗng nhiên—
Một thiếu niên mặc áo gấm như sực nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía góc lớp. Nơi đó có một thư sinh áo vải ngồi im lặng từ nãy đến giờ, mặt luôn giữ nụ cười ôn hòa, bình dị mà nho nhã. Thiếu niên kia cười giả lả, giọng nửa trêu chọc nửa dò hỏi:
“Ơ? Tạ huynh hôm nay sao lại trầm lặng thế? Bình thường cứ nhắc đến hội thơ là huynh hào hứng nhất mà. Hay là lần này trong nhà có chuyện, không tiện đi?”
“Tạ huynh, chúng ta học cùng nhau nhiều năm, nếu trong nhà có khó khăn gì, huynh cứ nói thẳng, bọn ta nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ. Huynh là người tài giỏi nhất trong tư thục chúng ta, không có huynh đi cùng đến hội thơ, e là bọn ta chỉ biết ngồi một góc làm nền mà thôi…”
Tên công tử mặc gấm cười tươi như hoa, lời nói nghe như khen ngợi, đùa vui, nhưng lại ngầm giấu mũi nhọn giễu cợt.
Xung quanh đều là những thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, lòng tự trọng cao ngút, ai lại chịu được việc bị mang ra làm nền để tâng bốc kẻ khác?
Nếu là Tạ Văn Ngạn của kiếp trước, lúc này chắc chắn chỉ có thể miễn cưỡng cười trừ cho qua.
Dù gì khi ấy hắn còn trẻ, mười mấy tuổi đầu, tâm cơ và thủ đoạn chưa thành thục, sau lưng cũng chẳng có chỗ dựa, làm sao dám đắc tội với người khác?
Nhưng Tạ Văn Ngạn của hiện tại… đã không còn là người dễ dàng nhẫn nhịn nữa rồi.
Kiếp trước dù từng nghèo túng, rơi tận đáy vực, hắn vẫn có thể Đông Sơn tái khởi, khiến thiên hạ nhuốm máu, nay Tiền Bác Đồ – chẳng qua chỉ là con trai một nhà buôn nhỏ – cũng dám dẫm lên đầu hắn để trèo lên?
Đúng là không biết sống chết.
Tạ Văn Ngạn nhẹ nhàng vuốt tay áo, làm như không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tiền Bác Đồ. Trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, phong độ như một quân tử khiêm nhường, chậm rãi lên tiếng:
“Tiền huynh quá lời rồi. Núi cao còn có núi cao hơn. Hôm trước Chu huynh được phu tử khen về văn chương, Ngô huynh luận sách sâu sắc, Lưu huynh giỏi toán thuật…”
“Ta chẳng qua là có đôi chút linh cảm trong thơ từ, sao dám nhận là người tài giỏi nhất tư thục? Tiền huynh nói vậy, đúng là khiến ta thẹn thùng, phải phạt, phải phạt!”
Tạ Văn Ngạn xuất thân bần hàn, chỉ là con nhà nông nghèo khó, nhưng mười bảy tuổi đã đỗ tú tài, tất nhiên không phải hạng tầm thường. Tỷ như trí nhớ phi thường – những gì đã thấy gần như không quên.
Ngay cả những chuyện nhỏ nhặt từng xảy ra ở ngôi trường này từ mấy chục năm trước, hắn vẫn nhớ rành rẽ, kể lại không sót một chi tiết.
Không ai lại không thích được khen ngợi.
Những học sinh xung quanh, khi nghe Tạ Văn Ngạn có thể nhẹ nhàng kể ra ưu điểm của từng người, tâm trạng không vui ban nãy ngay lập tức tan biến, thay vào đó là sự yêu mến, cảm kích tràn ngập.
“Tạ huynh thật sự hiểu rõ chúng ta, có thể thấy rằng huynh thực sự quan tâm đến từng người trong chúng ta.”
Ngược lại, Tiền Bác Đồ, cái tên tiểu công tử ấy, nói ra toàn những chuyện vớ vẩn.
Như thể bọn họ là những người không học vấn, không nghề nghiệp vậy!
Lập tức, một học sinh phụ họa:
“Đúng vậy, Tạ huynh nói rất đúng, Tiền huynh thật sự là nói không được câu nào ra hồn, từ ngữ vụng về, phải phạt, phải phạt thôi!”
“Đúng đấy, Tiền huynh vừa rồi nói như vậy, chẳng lẽ có ý coi thường chúng ta sao?”
“Ta cũng không kém gì, dù Tạ huynh không đi hội thơ, chúng ta cũng không phải chỉ biết đứng ngoài ăn không ngồi chờ đâu!”
Mọi người đồng loạt phản bác, không giấu nổi sự khó chịu.
Tạ Văn Ngạn vốn rất coi trọng quyền lợi, và trong kiếp trước, để thăng tiến, hắn đã kết giao với những gia đình quyền quý. Những học sinh này, dù có chút tính cách thiếu gia, nhưng khi không vừa lòng là ngay lập tức bày tỏ sự phản đối mà không chút e dè.
Tình huống bất ngờ chuyển biến, Tiền Bác Đồ châm ngòi ly gián không thành, lại tự rước họa vào thân.
Còn Tạ Văn Ngạn, như thường lệ, vẫn duy trì bộ dáng quân tử khiêm tốn, bước ra hòa giải, dịu dàng nói:
“Các vị huynh đài đừng bận tâm, Tiền huynh vốn tính cách như vậy, mồm miệng cũng không phải mới như thế, các vị đừng để bụng.”
“Hay là thế này đi, lần này chúng ta đến hội thơ, phạt Tiền huynh một chút, thế nào?”
“Nghe nói Tiền huynh quen biết với chủ nhân Tụ Duyên Lâu, đến lúc đó liệu có thể xin một gian nhã phòng? Như vậy chúng ta không cần phải ngồi ở đại sảnh xem náo nhiệt nữa… Tiền huynh, ngươi thấy sao?”
Mấy học sinh có gia cảnh khá giả xung quanh không bận tâm đến chút tiền phạt, nhưng nhã gian của Tụ Duyên Lâu thì họ rất muốn có, vì đó là nơi họ có thể giao thiệp.
Mọi người lập tức chuyển từ việc trách phạt Tiền Bác Đồ sang nhìn chằm chằm hắn, như thể đang chờ đồng ý từ hắn.
Rõ ràng Tiền Bác Đồ không còn muốn duy trì mối quan hệ với nhóm người này, nhưng lại tự rước lấy rắc rối cho mình.
Tiền Bác Đồ chỉ có thể câm nín, không biết phải nói gì.
Hắn có thể làm gì bây giờ?
Không thể không cười mỉa, mặc dù trong lòng ấm ức, hắn chỉ đành phải nhượng bộ, tự mình làm cái đệm lót cho người khác, đành chấp nhận thất bại. Cứ như vậy, “ăn không được gà, lại còn mất nắm gạo”.
Một lần đi nhã gian Tụ Duyên Lâu tiêu tốn ít nhất cũng phải vài trăm lượng bạc, dù không đến mức làm gia sản của nhà hắn tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng đủ để khiến hắn đau lòng suốt mấy ngày. Dù sao, Tiền gia không phải là giàu có, chỉ là một gia đình buôn bán nhỏ mà thôi.
Tiền Bác Đồ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng Tạ Văn Ngạn không biết bao nhiêu lần, không hiểu sao ngày trước luôn nhẫn nhịn, sao hôm nay lại trở nên kiên cường vậy?
…
Tạ Văn Ngạn không nghe được những lời mắng chửi trong lòng của Tiền Bác Đồ, nhưng nhìn vào biểu cảm của đối phương, hắn cũng có thể đoán được phần nào suy nghĩ trong đầu của Tiền Bác Đồ.
Vì sao hôm nay hắn lại kiên cường như vậy?
Đương nhiên là vì… hắn đã trọng sinh!
Tạ Văn Ngạn chẳng thể ngờ, kẻ như hắn — một kẻ bị vạn người phỉ nhổ, mưu mô xảo quyệt, lòng dạ hiểm độc — vậy mà cũng có ngày được trời cao chiếu cố, cho cơ hội sống lần nữa.
Đúng vậy, hắn chính là loại người gian trá và tàn nhẫn.
Tạ Văn Ngạn chưa bao giờ chối bỏ điều đó. Hắn không phải người tốt, để leo lên vị trí quyền quý, hắn sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn, không ngại hy sinh hay lợi dụng bất kỳ ai xung quanh miễn là có thể đưa hắn lên cao hơn.
Kiếp trước, hắn thực sự đã làm vậy. Hắn từng bước đạt được vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng — nhưng tất cả chỉ như mây khói thoảng qua, cuối cùng chẳng qua là hoa trong gương, trăng dưới nước. Kết cục, vẫn là tan nát ê chề.
Ích kỷ, độc ác, tham vọng quyền lực – đó là những từ người đời dùng để mắng nhiếc hắn. Hắn không thể trở thành người lưu danh sử sách, nhưng chắc chắn đã trở thành kẻ mang tiếng xấu muôn đời.
Bởi nhắc đến hai chữ “gian thần”, người ta nhất định sẽ nhớ tới cái tên Tạ Văn Ngạn.
Hối hận sao?
Không.
Tạ Văn Ngạn chưa từng hối hận.
Quan trường xưa nay vốn là chiến trường tàn khốc và đen tối – nơi kẻ mạnh sống, kẻ yếu bị nuốt chửng. Hắn không muốn làm con kiến bị chèn ép dưới chân người, dốc hết tâm trí để leo lên thì có gì là sai?
Những kẻ đang ngồi ở vị trí cao kia, mấy ai thật sự trong sạch?
Vì tranh quyền đoạt lợi, có ai chưa từng làm chuyện trái lương tâm, chưa từng dùng thủ đoạn đê hèn? Chẳng qua hắn làm ác rõ ràng hơn, tàn nhẫn hơn mà thôi.
Tất cả, chẳng qua là đạo lý: người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Những người thật sự lương thiện, những người sống quá ngay thẳng, không chịu được chút sai trái nào — nếu bước chân vào chốn quan trường đầy mưu mô và u tối ấy, kết cục cuối cùng cũng chỉ có một: cái chết.
Chẳng khác gì người đường huynh tài hoa xuất chúng của hắn – một người từng làm biết bao việc ích nước lợi dân – chỉ vì quá mức chính trực, cuối cùng vẫn bị “qua cầu rút ván”. Chết oan trong ngục, chưa kể còn khiến cả chín tộc nhà họ Tạ bị xử trảm sạch!
Thế nên, Tạ Văn Ngạn chưa từng hối hận vì kiếp trước mang tiếng “gian thần”.
Sai lầm duy nhất của hắn… chính là quá nông nổi, quá vội vàng, chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt, chọn nhầm phe phái, rốt cuộc tự đẩy mình vào kết cục bi thảm.
Nếu không phạm phải những sai lầm đó, với mưu lược và tài năng của hắn — kết cục sẽ ra sao, e là còn khó nói!
Mà bây giờ thì khác.
Hắn đã trọng sinh, quay về năm mười tám tuổi, khi mọi thứ còn chưa bắt đầu.
—
Tạ Văn Ngạn mới trọng sinh vào ngày hôm qua.
Hắn vốn là người cổ đại chính hiệu, sở dĩ biết đến những khái niệm như “trọng sinh”, “xuyên không” này nọ, hoàn toàn là vì đời trước, khi bị giam trong lao ngục, từng nghe vị đường huynh bất hạnh ấy lải nhải suốt ngày.
Cũng chính nhờ lúc đó, hắn mới hiểu ra — vị đường huynh bỗng chốc trở nên thông minh tuyệt đỉnh kia, hóa ra không phải đột nhiên ngộ ra đạo lý, mà là… thân xác đã bị linh hồn đến từ thế giới khác chiếm giữ.
Nói đến chuyện đời trước, ngoài việc thấy mình quá mù quáng tin người, Tạ Văn Ngạn thật ra chẳng hề hối hận về những gì mình đã làm.
Hắn là một tên tồi tệ đúng nghĩa — hắn chưa từng phủ nhận điều đó.
Nhưng dù có chết đi, hắn cũng sẽ không thay đổi bản chất ấy!
Chính bởi tất cả những chuyện từng trải qua, Tạ Văn Ngạn càng thấu rõ một điều:
Làm người thì có thể thiện lương, nhưng tuyệt đối không được quá mức ngay thẳng.
Sống ở đời, nếu không là trắng thì là đen — mà những kẻ cố gắng giữ cho mình “trong sạch tuyệt đối”, phần lớn đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Tạ gia chỉ là một gia đình nông dân nghèo, vậy tại sao, giữa bao nhiêu con cháu trong nhà, lại chỉ có một mình hắn được đưa đi học?
Là vì trưởng bối thiên vị ư?
Không. Tuyệt đối không phải.
Cũng không phải là do ai khác ngoài cha mẹ hắn chuẩn bị.
Trong nhà có mấy người thúc bá thím, cũng không thiếu người thông minh, nhưng chỉ có cha mẹ hắn, miệng ngọt nhất, luôn biết cách làm vừa lòng gia đình, khiến mọi người vui vẻ.
Mẹ hắn, ngay từ khi mang thai hắn, đã chuẩn bị chu đáo cho con mình. Bà đã mời một đạo sĩ tha phương đến nhà để đoán mệnh và tạo thế cho đứa trẻ. Đạo sĩ bảo rằng mẹ hắn là người có phúc, sinh ra đứa con này sẽ có vận mệnh đại phú đại quý.
Gia đình hắn mê tín, nghe lời này xong, tự nhiên mừng rỡ và vô cùng coi trọng.
Mẹ hắn, dù không phải là người đạo đức, nhưng những việc làm như vậy lại mang lại kết quả tốt đẹp: hắn sinh ra khỏe mạnh, trắng trẻo, mập mạp. Khi lớn lên, hắn còn có thể được gửi đi học tại tư thục.
Còn những người như đại bá và nhị bá của hắn, là những người chính trực, không tranh đoạt, luôn sống một cuộc đời hiền lành, kết quả là con cái họ, dù có thể đã trưởng thành, vẫn phải làm việc nặng nhọc, ăn bánh ngô.
Đương nhiên, Tạ Văn Ngạn có thể sống qua những ngày tháng tốt đẹp như vậy, ngoài những yếu tố trên, cũng không thể thiếu nỗ lực của chính bản thân hắn.
Tạ Văn Ngạn cũng quả thật có một đầu óc thông minh, cùng với nỗ lực không ngừng và thiên phú bẩm sinh. Chỉ mới 17 tuổi, hắn đã thi đậu tú tài!
Ở kinh thành phồn hoa, tuổi trẻ thi đậu tú tài không phải là hiếm, nhưng đa phần đều là những người được danh sư dạy dỗ, nhà có điều kiện tốt, giàu có và có thư sách phong phú. Còn như Tạ Văn Ngạn, chỉ dựa vào thầy giáo tư thục, không có gì ngoài hoàn cảnh nghèo khó của một gia đình nông dân, vậy mà lại thi đậu tú tài ở tuổi 17. Nói hắn là thiên tài quả không quá lời.
Với tài hoa như vậy, trong thời gian trẻ tuổi, hắn đương nhiên không tránh khỏi có chút ngạo khí. Hơn nữa, để mở rộng quan hệ, hắn thường xuyên giao tiếp với những người có gia cảnh tốt, tham gia các loại thơ hội, yến hội, bị choáng ngợp trong thế giới vàng son phồn hoa, lại thêm những lần bị người quyền quý khinh thường, tất cả đều khiến hắn bị kích thích mạnh mẽ.
Bản tính vốn đã không quá chính trực, Tạ Văn Ngạn cuối cùng cũng trở nên kiêu ngạo, tựa như xương cốt hắn đã sẵn có.
Vì vậy, khi trong nhà xảy ra chuyện, đại bá và đường huynh lên núi đi săn bị thương, cần tiền chữa trị, hắn vì muốn tiếp tục việc học hành, đã chọn cách ngăn cản, không đồng ý giúp đỡ.
Vì vậy, đại bá và nhị bá đã thất vọng và buồn lòng. Sau khi xuyên qua, đường huynh khuyên can, cuối cùng gia đình đã quyết định phân chia tài sản.
Tạ Văn Ngạn thừa nhận, lúc đó hắn quả thật ích kỷ.
Nhưng không thể phủ nhận, lựa chọn mà hắn đưa ra vào thời điểm đó, chính là quyết định có lợi nhất cho bản thân và gia đình.
Cuối cùng, hắn đã là tú tài, sắp có cơ hội thi cử nhân, một bước có thể thay đổi cuộc sống. Nếu từ bỏ cơ hội này, thật sự là một điều đáng tiếc.
Hắn không cảm thấy có vấn đề gì khi vì tương lai của bản thân và gia đình mà hy sinh một phần quyền lợi của đại bá.
Trên đời này vốn không có gì là hoàn hảo, mọi việc đều có cái được và cái mất, chẳng phải sao?
Hắn là người thông minh nhất trong gia đình, và khi hắn thành công, cả gia đình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Mọi người trong nhà đều nghĩ như vậy!
Dù bây giờ đã trọng sinh, Tạ Văn Ngạn vẫn nghĩ như vậy.
Hắn quả thực coi lợi ích của bản thân là trên hết, và không có gì có thể thay đổi suy nghĩ ấy.
Nếu không có bất ngờ, sau khi phân gia, gia đình có bạc, cha mẹ và em trai không kéo chân sau, cộng thêm tài năng thiên phú của hắn, tương lai của Tạ Văn Ngạn chắc chắn sẽ sáng lạn.
Nhưng không ai ngờ rằng, mọi chuyện lại xảy ra ngoài dự tính!
Sau khi phân gia.
Đường huynh vốn là một người chât phác, đột nhiên lại trở nên thông minh hơn hẳn.
Không chỉ kiếm tiền nhanh chóng và có cuộc sống tốt đẹp, y còn thể hiện ra tài năng đọc sách xuất chúng, trở thành đối tượng được khen ngợi trong làng.
Y không chỉ bỏ qua sự lạnh lùng của thúc bá mà còn giúp đỡ, dù cho việc này có thể khiến y trở thành đối tượng bị chê cười.
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
~ Nhắc nhở độc giả:
Bộ truyện này có công không phải là người lương thiện, thực sự là một nhân vật có tâm cơ, kiếp trước là loại cực phẩm, sẵn sàng sử dụng thủ đoạn và tính kế để đạt được mục đích. Nếu bạn không thích kiểu nhân vật này, có thể cân nhắc rút lui sớm!
(Công sủng thụ, cưới trước yêu sau, công là người chỉ chú tâm vào sự nghiệp, toàn bộ truyện ngọt ngào, không có mâu thuẫn gay gắt…)