Ngực Nam Thiều nóng rực vì trái tim đập quá nhanh. Hắn quay đi né tránh ánh mắt đối phương, ghét bỏ nói:

“Đi siêu thị mà cũng cần người đi cùng à?”

Dù ngoài miệng chê bai, nhưng Nam Thiều không từ chối nữa.

Lục Tư Mạc thấy mục đích đạt được thì vui âm ỉ trong lòng.

Hắn lại ghi thêm một dòng vào sổ tay tâm đắc: Nam Thiều ăn mềm không ăn cứng.

Hắn xoay người đặt tay lên vai Nam Thiều, mở tủ quần áo giúp cậu:

“Vất vả cho cậu rồi. Thay đồ trước đi, tôi ra ngoài chờ.”

Dứt lời, hắn lập tức đứng thẳng người đi ra ngoài, thần thái hăng hái, trông hoàn toàn không giống người vừa than mệt sau khi huấn luyện.

Nam Thiều lục tủ quần áo, chọn một chiếc áo thun xanh nhạt và quần short vàng nhạt vừa quá đầu gối. Đặt lên người thường có thể bị chê quê mùa, nhưng mặc trên người Nam Thiều lại thành phong cách người mẫu.

Chỉ mất hai phút là thay đồ xong, cậu cũng tiện tay buộc tóc dài trắng thành đuôi ngựa. Bước ra khỏi phòng, liếc nhìn Lục Tư Mạc đang đứng ở cửa như vương giả, lạnh nhạt nói:

“Đi thôi.”

Lục Tư Mạc lập tức theo sau, nhìn bóng dáng Nam Thiều phía trước, trong lòng tràn ngập thỏa mãn.


Nguyên chủ vốn là người biết hưởng thụ, ăn mặc chi tiêu đều không tiếc tiền, căn hộ đang thuê cũng là khu cao cấp với đầy đủ tiện nghi. Ngay trong khu còn có siêu thị sinh hoạt, nên không cần đi xe, chỉ cần đi bộ là đến.

Lúc này đã bảy giờ tối, ánh nắng hè vẫn còn nhàn nhạt, đèn đường đã sáng, phủ một lớp ánh sáng bạc lên mặt đất.

Trên đường vẫn có nhiều người đi dạo, dắt chó, tụm ba tụm năm — có gia đình ba người, có đôi tình nhân, có cặp vợ chồng trẻ. Ai cũng cười nói vui vẻ, khiến buổi tối yên bình càng thêm phần thi vị.

Ánh mắt Lục Tư Mạc lướt qua những người đó, mang theo một tia hâm mộ.

Hắn lại quay sang nhìn Nam Thiều đang đi phía trước. Cậu cúi đầu chăm chú xem điện thoại, tay phải cầm máy để xem phim, tay trái buông thõng.

Lục Tư Mạc siết chặt rồi lại buông tay vài lần, hầu kết chuyển động, cuối cùng tiến lên một bước, giả bộ tự nhiên nắm lấy tay Nam Thiều.

Nam Thiều liếc hắn một cái, không nói gì, ánh mắt như đang hỏi: Bắt tay tôi làm gì?

Lục Tư Mạc lập tức giải thích:

“Cậu vừa đi vừa xem điện thoại không an toàn, tôi dắt cậu một chút.”

Nam Thiều nhắm mắt cũng có thể đi đến siêu thị mà không vấp té, căn bản không cần ai dắt. Trong lòng cậu thầm chê đám nhân loại yếu ớt còn thích làm màu, nhưng lại không rút tay ra khỏi tay Lục Tư Mạc.

Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm, ngủ cũng ngủ, nắm tay thì có là gì? Dù sao nắm tay cũng không ảnh hưởng đến việc xem phim.

Cậu thu lại ánh mắt, tiếp tục xem.

Nam Thiều không phản đối, Lục Tư Mạc liền âm thầm vui sướng. Hắn nghiêng đầu liếc màn hình điện thoại của cậu, hỏi:

“Đang xem gì thế?”

Nam Thiều hào phóng đưa điện thoại cho hắn xem:

“Phim truyền hình ‘Mối tình đầu năm 18 tuổi’ của tôi đấy. Kịch bản rất ổn, nữ chính diễn tốt, chỉ có nam chính là dở tệ, vốn là nam cao, bị hắn diễn thành kiểu trai dầu mỡ, còn không bằng tôi lên đóng.”

Nghe Nam Thiều nói vậy, Lục Tư Mạc cũng lập tức phụ họa:

“Tôi cũng thấy vậy. Nếu Thiều Thiều muốn diễn, tôi mua lại kịch bản đó cho cậu làm nam chính, còn mời đạo diễn giỏi nhất tái dựng, cậu thấy sao?”

Nói đến đây, hắn lại nhớ đến công ty quản lý của Nam Thiều. Tuy hắn đã xác định người trước mắt không phải Nam Thiều trước kia, nhưng dù sao quá khứ hay hiện tại, thì cái công ty đó vẫn không đáng tin. Làm nghệ sĩ mà công ty lại ép đi theo hình tượng ‘hắc hồng’ thì đúng là không ra gì.

Lục Tư Mạc không yên tâm để Nam Thiều tiếp tục ở lại cái công ty hạng ba kia nữa, nên lại đề nghị:

“Công ty quản lý của cậu bây giờ cũng chẳng ra sao, hay là chuyển qua Tinh Phóng đi? Đó là công ty giải trí trực thuộc Lục thị, tất cả mọi mặt đều vượt xa nơi hiện tại của cậu.”

Tinh Phóng vốn nổi tiếng đào tạo ngôi sao, tài nguyên dồi dào, là công ty số một ngành giải trí — người người đều mơ được ký vào.

Nam Thiều tuy đã dần bị sự phồn hoa ngoài đời mê hoặc, không còn ý định quy ẩn núi rừng như trước, nhưng cậu biết, muốn vào công ty lớn thì điều kiện cũng cao tương ứng.

Từ ký ức nguyên chủ, Nam Thiều biết Tinh Phóng yêu cầu rất cao, đặc biệt là về học vấn — tối thiểu là tốt nghiệp chính quy đại học. Nhiều nghệ sĩ không đủ điều kiện còn phải tự thi lại.

Nam Thiều nghĩ, rảnh thì cũng đi thi đại học cho có bằng. Với trí thông minh của hắn, thi đại học có gì khó?

Tạm thời, cậu chỉ trả lời: “Tôi mới tốt nghiệp cấp ba, chưa đủ điều kiện vào Tinh Phóng. Đợi tôi thi đậu đại học rồi tính sau.”

Lục Tư Mạc lại nói: “Cậu vẫn có thể vào, tôi mở cửa sau cho.”

Nam Thiều nhướng mày: “Vậy cũng được à?”

Lục Tư Mạc khẽ cười gật đầu: “Đương nhiên. Dù sao là bạn trai đại boss, cũng nên có chút đặc quyền.”

Đặc quyền?

Từ đó mới lạ biết bao.

Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ Nam Thiều chưa từng được thiên vị, cũng chưa từng hưởng qua cái gì gọi là đặc quyền.

Cậu rất thích hai chữ “đặc quyền” trong miệng Lục Tư Mạc, thích đến mức muốn lập tức hưởng thụ.

“Cúi đầu xuống.” Nam Thiều ra lệnh.

“Hử?” Xe ven đường chạy ngang, Lục Tư Mạc không nghe rõ.

Nam Thiều trực tiếp vòng tay qua cổ hắn, ngẩng đầu — hôn lên.Chương 23 – Vu tộc chẳng qua là Tết Trung Thu

Giữa đám đông, Nam Thiều bất ngờ nhào tới hôn Lục Tư Mạc một cái. Dạo gần đây cậu ta càng lúc càng to gan.

Lục Tư Mạc ngoài miệng bình tĩnh đáp lại, nhưng trong lòng thì gạch chéo tô đỏ mấy dòng. Tuy nhiên, còn chưa kịp đáp lại đủ, Nam Thiều đã tự động rút lui.

Anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng căng mọng của Nam Thiều, thật muốn cắn vài cái, nhưng nghĩ đến nơi công cộng người qua người lại, còn có cả trẻ con, không khỏi phải nhịn xuống.

Anh không thích dáng vẻ quyến rũ động lòng người của Nam Thiều bị người khác nhìn thấy.

Anh ghé sát tai Nam Thiều, thấp giọng nói:
“Về sau nếu muốn hôn, hãy hôn ở nhà, bên ngoài ảnh hưởng không tốt.”

Nam Thiều rất thích hôn Lục Tư Mạc. Đã vậy còn có thói quen xấu là thường xuyên "làm bậy" — sờ cơ bụng, vuốt lưng, chạm vào tuyến thể — cứ thích khiến Lục Tư Mạc rối loạn, thích nhìn dáng vẻ anh mất khống chế.

Chính vì vậy mà hắn cũng tự biết điều, khi ra ngoài thì sẽ không làm mấy chuyện đó.

Giờ đây Nam Thiều đã hoàn toàn hứng thú với Lục Tư Mạc. Với hắn, Lục Tư Mạc là “người của mình”, đương nhiên không thể để người khác thấy dáng vẻ bị cởi áo sờ bụng của anh.

Lần hôn lúc nãy thật ra là vì nhất thời xúc động, hắn cũng đã kiềm chế lắm rồi, chỉ ôm cổ Lục Tư Mạc mà thôi.

Lời nhắc nhở của Lục Tư Mạc, hắn đồng ý, nhưng hắn trời sinh tính tình ngang ngược. Có vài chuyện hắn làm thì được, chứ không ai có quyền dạy hắn phải làm như thế nào.

Nam Thiều lại cúi đầu cắn nhẹ một cái nơi khoé môi của Lục Tư Mạc, ánh mắt đầy khiêu khích:
“Ta hôn ở ngoài thì sao nào? Chẳng phải đó là đặc quyền của bạn trai sao?”

Lục Tư Mạc yêu chết dáng vẻ kiêu ngạo tới cực điểm của cậu ta. Không, phải nói là anh yêu mọi dáng vẻ của Nam Thiều — yêu đến mức chỉ muốn ôm vào lòng mà không buông ra nữa.

“Phải,” Lục Tư Mạc cúi người, đối mặt với Nam Thiều, giọng đầy chiều chuộng, “Nam tiên sinh còn muốn hôn tiếp không? Tôi sẽ toàn lực phối hợp.”

Nam Thiều xua tay:
“Thôi khỏi, mệt rồi, để hôm khác.”

Lục Tư Mạc bật cười khẽ:
“Vậy tôi luôn sẵn sàng chờ.”

Lục Tư Mạc sinh ra đã có khuôn mặt rất điển trai kiểu "ngầu ngầu", kiểu người mà chỉ cần vắt miếng vải qua người cũng có thể tỏa ra khí chất đầy giống đực, đầy hormone. Vết sẹo nơi khoé mắt khiến anh có phần dã tính, dù hơi phá đi chút mỹ cảm tổng thể, nhưng lại khiến anh trông càng thêm đặc biệt.

Nam Thiều chú ý đến vết sẹo kia, nhẹ nhàng chạm tay lên, hỏi:
“Anh bị sao vậy?”

Lục Tư Mạc đáp:
“Hồi nhỏ bị Thận Quái tấn công.”

Nam Thiều cau mày:
“Sao không chữa? Với y học bây giờ, trị sẹo đâu có khó.”

Lục Tư Mạc cười nhạt, nắm tay Nam Thiều, vừa bước đi về phía siêu thị vừa hỏi ngược lại:
“Nhìn xấu lắm à?”

Nam Thiều lắc đầu:
“Không xấu, chỉ là tiện miệng hỏi thôi.”

Lục Tư Mạc tiếp lời:
“Lần đó tôi cùng cha mẹ đang ở bên nhau thì bị Thận Quái tập kích. Tôi chỉ bị thương để lại một cái sẹo, còn cha mẹ thì mất mạng. Khi đó tôi đã thề, nhất định phải diệt trừ hết Thận Quái trên đời này.”

Nam Thiều hỏi:
“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến sẹo?”

“Giữ lại sẹo là để nhắc nhở bản thân,” Lục Tư Mạc nói, “Đừng bao giờ quên mối thù máu này.”

“Vậy sao?” Nam Thiều nhướng mày, giọng nhẹ bẫng, “Tôi thấy anh không giống người cần sẹo để cảnh giác bản thân. Ngược lại, hành động này giống như tự trừng phạt mình hơn.”

“Có lẽ đúng vậy.” Lục Tư Mạc trầm mặc một lát, rồi nói:
“Nếu khi đó tôi mạnh hơn một chút, có lẽ cha mẹ đã không phải chết, Tư Triết cũng không phải mất đi cha mẹ từ nhỏ.”

“Lúc đó Tư Triết mới có 7 tuổi, biết ba mẹ mất xong thì khóc liền một ngày một đêm, khóc đến ngất xỉu, không chịu ăn gì. Tôi làm món mì mà mẹ từng nấu cho em, lúc đó nó mới chịu ăn một chút.”

Nam Thiều im lặng một lúc rồi nói:
“Lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Lục Tư Triết mất đi cha mẹ, anh cũng vậy. Chẳng ai mong chuyện đó xảy ra cả. Tư Triết may mắn, vì ít nhất cậu ấy còn có một người anh như anh.”

Những lời đó khiến Nam Thiều bất giác nhớ về quá khứ của mình. Hắn đã mất cha mẹ từ năm 4, 5 tuổi, nhưng hắn không nhớ chính xác là khi nào.

Hắn chỉ nhớ, sau khi mất cha mẹ, hắn liên tục bị truy sát, bị ép buộc sử dụng những loại thuốc tàn độc đến mức sống không bằng chết.

Lúc vu lực vừa mới thức tỉnh, chưa ổn định, hắn như con chó hoang lang thang khắp nơi, hết lần này đến lần khác suýt chết.

Có lần hắn dùng răng cắn đứt dây trói trong đêm, bò lết suốt một ngày một đêm trên sườn núi toàn đá nhọn, tay chân máu me đầm đìa, xương cốt lộ ra.

Nếu không phải vu lực kịp thời khép vết thương, có lẽ hắn đã trở thành mồi cho dã thú.

Lúc đó, hắn đến một ngụm nước còn không có, chứ đừng nói là một bát mì nóng hổi.

Hắn là Vu tộc — trong mắt Nhân tộc là kẻ hạ tiện, tà ác, chết cũng không ai tiếc.

Nếu khi đó hắn cũng có một người anh yêu thương mình như Lục Tư Mạc thì tốt biết bao.

Lục Tư Mạc nhìn sang Nam Thiều, hỏi đùa:
“Cậu đang an ủi tôi sao?”

Nam Thiều mặt tỉnh bơ, khoé mắt lại mang ý cười:
“Ừ, có thấy đỡ hơn không?”

“Có chút.” Lục Tư Mạc gật đầu.

Nam Thiều liền nói:
“Vậy làm hồi báo đi. Tối nay anh nấu cho tôi một bát mì nước, loại mì anh đã nấu cho Tư Triết năm đó ấy.”

Tay Nam Thiều lạnh lạnh, mềm mại, Lục Tư Mạc nắm rồi không muốn buông. Ban đầu chỉ là nắm tay, giờ đã là đan mười ngón vào nhau.

Anh hỏi:
“Cậu chắc chắn muốn ăn không? Món đó chỉ có mì sợi, muối với dầu ăn thôi. Hay tôi thêm chút nguyên liệu khác?”

Nam Thiều nghe xong thì nghi hoặc nhìn anh:
“Anh biết nấu ăn mà chỉ biết nấu mỗi mì nước à?”

Lục Tư Mạc bật cười:
“Hồi 15 tuổi thì đúng là chỉ biết nấu vậy thôi. Nhưng Tư Triết chỉ chịu ăn món tôi làm, vì để em ấy sống được, tôi phải học nấu ăn đàng hoàng. Giờ trình độ đã khá hơn nhiều rồi.”

Nhắc đến Lục Tư Triết, ánh mắt của anh không tự chủ được mà trở nên dịu dàng.

Nam Thiều nghĩ, có lẽ trên đời này, người quan trọng nhất với Lục Tư Mạc chính là Lục Tư Triết. Đến mức một người cao quý như anh cũng sẵn sàng rửa tay vào bếp vì em trai.

Còn mình thì sao?

Chỉ là bạn trai mà thôi.

Nam Thiều nhớ đến Cố Thừa Hạo — không chỉ gọi người kia là “tiểu bạn trai”, còn đưa tài nguyên, đưa cả cơ hội.

So với mối quan hệ giữa Lục Tư Mạc và Lục Tư Triết, mối quan hệ giữa hắn và Lục Tư Mạc chẳng có gì khác biệt với đám "tiểu bạn trai" bên cạnh Cố Thừa Hạo cả.

Bọn họ cũng đang lợi dụng nhau thôi — Lục Tư Mạc nghĩ hắn là người có thể giúp khôi phục tinh thần lực, còn hắn thì mê nhan sắc của Lục Tư Mạc.

Chỉ vậy thôi.

Nghĩ vậy, Nam Thiều chợt không còn hứng thú ăn món gì do Lục Tư Mạc nấu nữa. Đó là món ăn vì Lục Tư Triết mà học, là sự thiên vị chỉ dành cho Lục Tư Triết.

Nam Thiều dừng bước, rút tay khỏi tay anh, nói:
“Tôi đói rồi. Tìm chỗ nào ăn đại đi.”Lục Tư Mạc quay đầu lại nhìn Nam Thiều, người kia vẫn giữ vẻ bình thản, kiêu ngạo lạnh nhạt như thường, nhưng lần này hắn lại cảm nhận được một sự xa cách mơ hồ.

Lục Tư Mạc khẽ hoảng hốt, vội tiến lên nắm lấy tay Nam Thiều:
“Được, vậy em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi hắn vang lên. Lục Tư Mạc nhìn màn hình — là trợ lý Thẩm Quang Khánh gọi tới.

“Anh nghe cuộc điện thoại này một chút.” Lục Tư Mạc nghiêng đầu xin phép Nam Thiều.

Nam Thiều gật đầu, hắn lùi vài bước rồi bắt máy.

Nam Thiều liếc nhìn Lục Tư Mạc, thấy giữa hai hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại sau khi nghe máy, liền cố tình thu liễm ngũ cảm, lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện.

“Chúng ta vừa phát hiện một lỗ hổng lớn ở khu E. Gần đó có một trang trại, tạm thời nghi ngờ rằng những con Thận Quái xuất hiện ở khu A và B đều lẻn vào từ đây, rồi theo đường vận chuyển rau củ mà trà trộn vào nội khu.”
“Lập tức điều động đội ngũ thiên thạch trong khu đi vá chỗ hổng trước, đồng thời triệu tập toàn bộ các lãnh đạo cấp chính và phó để bàn phương án xử lý, tôi sẽ quay về ngay.”

Sau khi đơn giản dặn dò xong, Lục Tư Mạc quay lại bên cạnh Nam Thiều, vẻ mặt đầy áy náy:
“Thiều Thiều, xin lỗi em, bên đơn vị có chút việc gấp, anh không thể cùng em đi ăn nữa.”

Nam Thiều gật đầu, thản nhiên đáp: “Ừ, anh đi đi.”

“Lần sau nhất định anh sẽ bù lại. Anh biết có một nhà hàng hải sản rất ngon, lần tới mình cùng đi nhé?”

Nam Thiều: “Được.”

“Vậy anh đi trước.” Lục Tư Mạc nói, lòng thật ra vẫn còn chần chừ. Hắn vừa rồi mơ hồ nhận ra tâm trạng của Nam Thiều không ổn, hình như đột nhiên trở nên lạnh nhạt với hắn. Đáng lý ra hắn nên ở lại tìm hiểu rõ nguyên nhân, nhưng tổ chức có chuyện quan trọng, hắn bắt buộc phải rời đi.

Nam Thiều chỉ gật đầu, lần này không nói thêm một lời.

Trời đã tối hẳn, người đi đường lác đác chẳng còn ai, cả con phố chỉ còn lại hai bóng người — Lục Tư Mạc và Nam Thiều, mà thân ảnh Lục Tư Mạc đang dần khuất xa trong đêm.

“Lại là một mình.” Nam Thiều thở dài, cười tự giễu: “Biết thế ở nhà luôn cho xong, có khi giờ đã ăn cơm hộp rồi.”

Hắn tiếp tục đi về hướng siêu thị. Chờ đặt cơm hộp giao đến cũng lâu, chi bằng tự mua ít hoành thánh đóng gói về nấu. Lần trước đi ngang siêu thị, hắn nghe nhân viên giới thiệu hoành thánh ở đây đều do người làm thủ công, sản xuất cách một hai ngày thôi, rất tươi, mua về nấu là có thể ăn ngay.

Hắn cũng lâu rồi chưa uống rượu. Trong siêu thị có một quầy rượu nhỏ, tiện thể có thể chọn vài chai uống thử.

“Chậc, một mình uống rượu hình như cũng hơi chán.” Nam Thiều lẩm bẩm, rồi lấy điện thoại ra, gọi cho người bạn duy nhất có thể làm bạn rượu.

Bên kia bắt máy rất nhanh:
“Alo, sư phụ, có gì dặn dò à~”

Gần đây chân của Cố Thừa Trạch đã có tiến triển tốt, nên cả ngày Cố Thừa Hạo đều vui vẻ phấn khích, đến tối mà giọng nói vẫn mang chút hưng phấn rạo rực.

Nam Thiều nói gọn:
“Tới nhà tôi uống rượu. Địa chỉ tôi gửi qua tin nhắn.”

Cố Thừa Hạo lập tức đồng ý sảng khoái:
“Em tới ngay! Gần đây có mấy loại rượu ngon vừa ra, em sẽ mang cho sư phụ nếm thử. Lần này em phải uống tới cùng, không say không về! Lần trước em không phát huy được, lần này nhất định thắng thầy!”

Nam Thiều bật cười khẽ:
“Được, tôi chờ.”

Cúp máy xong, Nam Thiều nghĩ có thể tiện mua thêm ít đậu phộng ăn kèm.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía xa.

Nam Thiều theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, thì thấy Lục Tư Mạc — rõ ràng vừa mới rời đi — đang thở hổn hển chạy lại, cách hắn chỉ vài bước.

Hắn hơi bất ngờ:
“Sao anh lại quay lại?”

Lục Tư Mạc nói:
“Anh quên dặn em, tối nay nếu về nhà thì nhớ khóa cửa. Hồi trước anh đến nhà em, cửa không khóa nên anh mới vào thẳng được. Tuy em là con trai, cũng vẫn nên chú ý an toàn.”

Nam Thiều thầm nghĩ: Nếu thật sự có ai không có ý tốt mà vào nhà tôi, người gặp nguy hiểm có khi là hắn ta chứ chẳng phải tôi.

Dù sao Lục Tư Mạc cũng là lo cho hắn, Nam Thiều gật đầu:
“Tôi sẽ chú ý. Mấy chuyện thế này nhắn tin là được rồi, đâu cần chạy về?”

Lục Tư Mạc tiến lại gần ba bước, nâng mặt Nam Thiều lên, cúi đầu hôn nhẹ — một nụ hôn thoáng qua như gió.
“Nhắn tin thì không hôn được em.”

Hắn nhìn Nam Thiều, nói tiếp:
“Thiều Thiều, vừa nãy anh cảm thấy hình như tâm trạng em không tốt. Không biết là anh đã làm gì khiến em không vui. Nếu có thì em cứ nói, anh sẽ sửa. Nếu em không muốn nói cũng không sao. Hôm nay anh có việc gấp, không thể ở lại với em được, anh xin lỗi. Khi nào xong việc anh sẽ đến tìm em. Anh sẽ nhớ em.”

Dứt lời, không chờ Nam Thiều đáp lại, hắn liền quay người, lại vội vã chạy đi trong đêm.Nam Thiều ánh mắt sắc bén lập tức bắt được hình ảnh vành tai ửng đỏ của Lục Tư Mạc, khóe miệng khẽ cong lên, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc:

“Là ai bảo ngươi phải nhớ ta?”


Nam Thiều ở nhà chờ Cố Thừa Hạo, nhưng người chưa thấy tới, lại nhận được một cuộc điện thoại trước.

“Sư phụ, mau xuống đây giúp ta một tay!”

Nam Thiều vừa xuống dưới lầu, liền thấy Cố Thừa Hạo đang mở cốp xe Jeep – bên trong chất đầy các loại rượu đủ kiểu dáng, ghế sau thì nhồi nhét quà cáp như đông trùng hạ thảo, nhân sâm,... ghế phụ còn có vài hộp trang sức đá quý.

Nam Thiều vòng quanh xe một vòng, thản nhiên hỏi:

“Bị đuổi khỏi nhà rồi à? Nhưng ta không có thói quen chứa chấp kẻ lang thang đâu.”

Cố Thừa Hạo chu môi: “Mỹ nhân sư phụ của ta thật là vô tình quá đi.”

Hắn giải thích: “Ngoài rượu ra thì tất cả chỗ này đều là mẹ ta nhờ ta mang đến. Bà ấy nói lần trước hành xử quá lỗ mãng, muốn xin lỗi ngươi, đây cũng chưa phải toàn bộ lễ vật đâu. Bà còn nhờ ta hỏi ngươi thử, khi nào rảnh thì bà ấy muốn đích thân đến cửa xin lỗi.”

Nam Thiều liếc nhìn hắn: “Ngươi gọi đó là ‘nói bóng nói gió’ sao?”

Cố Thừa Hạo cười gượng: “Hầy, thầy trò chúng ta còn cần vòng vo làm gì? Mẹ ta vốn miệng mồm đã độc, ba ngày hai bận chửi ta là ‘tiểu súc sinh’, ngay cả ba ta bà ấy cũng không tha, ngài đừng để bụng. Nếu ngài có thời gian, hay là cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm?”

Nam Thiều sao lại không nhìn ra tâm tư của hắn, lạnh nhạt nói:

“Rượu ta nhận. Những thứ khác ta không dùng đến, ngươi đem về đi. Cơm cũng khỏi cần ăn. Mẹ ngươi nói gì ta không để trong lòng, bệnh của anh ngươi ta vẫn sẽ tiếp tục chữa.”

Cố Thừa Hạo nài nỉ: “Sư phụ, đều mang tới rồi thì nhận hết đi, coi như là quà bái sư.”

Nam Thiều khoanh tay, tựa vào cửa xe, giọng điệu lười nhác:

“Muốn ta nói lần nữa à?”

Cố Thừa Hạo rùng mình – sư phụ hắn đúng là vừa đẹp vừa đáng sợ, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ làm hắn lạnh sống lưng.

Hắn vội gật đầu lia lịa: “Được được! Ta sẽ đem về. Rượu trong cốp xe thì để lại, ngài giúp ta chuyển vào một tay đi, ban ngày ngài điểm trúng trán ta một cái, giờ thân thể vẫn còn yếu lắm.”

Nam Thiều vẫn đứng yên, giọng nhàn nhạt: “Hôm nay ta cho ngươi quyển sách có chú thuật giảm trọng lượng vật thể. Ngươi không xem à?”

Cố Thừa Hạo ngẩn người: “Thật á? Nhưng hôm nay ta mới cầm được sách mà, sao đọc kịp.”

Nam Thiều đáp gọn: “Vậy là lỗi của ngươi. Mau dọn đi. Yếu thì luyện cho mạnh lên.”

Dứt lời, hắn không thèm ngoái đầu lại mà thong thả đi vào nhà.

Đợi đến khi Cố Thừa Hạo dọn xong đống rượu vào trong nhà Nam Thiều, người đã mệt đến mức như chó nằm bẹp trên sàn, không buồn nhúc nhích.

Hắn vẫy tay lấy lệ, thều thào nói: “Sư phụ, ta thật sự không nhúc nhích nổi nữa rồi... Rượu, rượu để hôm khác uống được không...”

Nam Thiều liếc hắn một cái, giọng đầy khinh thường: “Trẻ vậy mà dọn vài thùng rượu đã chịu không nổi.”

“Không chịu nổi? Ta chịu được!” Cố Thừa Hạo như bị chọc trúng tự ái, lập tức ngồi bật dậy: “Tới đi sư phụ, hôm nay ta nhất định uống cho ngài nằm dài ra!”

Nam Thiều mỉm cười nhàn nhạt: “Được thôi, tới đi.”


Phòng khách nhà Nam Thiều có một mặt là cửa sổ sát đất rất lớn. Hôm nay trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua lớp rèm mỏng, nhẹ nhàng tràn vào phòng khách.

Hai người họ ngồi bệt dưới đất, dựa vào cửa sổ, như lần đầu gặp nhau. Rượu được rót đầy từng chén, xếp thành hình chữ S. Ở giữa chén rượu là một tờ giấy bị ép chặt bên dưới.Khác với lần trước, lần này tờ giấy ở giữa vòng rượu giống như một tấm thẻ bài của "quốc vương". Ai giành được nó thì có quyền đưa ra một câu hỏi hoặc yêu cầu đối với người thua.

Nam Thiều hôm nay không có hứng thi đấu, chỉ đơn thuần là muốn ngắm trăng, uống chút rượu, tiện thể thả lỏng cho Cố Thừa Hạo, để hắn nhân cơ hội ước một điều gì đó.

Theo tục lệ nhân gian, hắn là sư phụ thì nên tặng đồ đệ một món quà ra mắt. Cố Thừa Hạo vì muốn chứng minh tửu lượng của mình tiến bộ, chưa đầy mười phút đã nhanh tay giành được tờ giấy ép dưới chén rượu ở giữa.

Hắn mừng rỡ như trẻ con được quà, còn cười ngốc nghếch:
“Ha ha, hôm nay uống rượu nhẹ như nước lọc luôn! Tửu lượng của ta đúng là tiến bộ vượt bậc!”

Nam Thiều nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn mà không vạch trần đó là do bùa lực hỗ trợ, chỉ hỏi thẳng:
“Ngươi muốn đưa ra yêu cầu gì?”

“Không phải yêu cầu, mà là câu hỏi!” Cố Thừa Hạo cười gian, vẻ mặt khiến Nam Thiều rùng mình một cái.

Nam Thiều: “Câu hỏi gì?”

Cố Thừa Hạo nghiêm túc giả vờ đáng yêu:
“Sư phụ có bạn trai hay bạn gái chưa?”

Nam Thiều nhíu mày: “Hỏi cái đó để làm gì?”

Cố Thừa Hạo cười hì hì:
“Thì tò mò thôi mà, làm đồ đệ, quan tâm đời sống tình cảm của sư phụ là chuyện hợp tình hợp lý chứ sao! Mà vu tộc các ngươi có được phép yêu đương không? Có cấm yêu như tiên giới không?”

Nam Thiều: “Vu tộc kết hôn tự do.”

Cố Thừa Hạo vui vẻ hẳn:
“Vậy thì tốt rồi! Sư phụ, ngài thấy ca ta thế nào? Hắn là người đứng đắn, từ nhỏ tới lớn ngoài ta và tỷ ta ra thì chưa từng nắm tay ai, vừa đẹp trai lại có tiền, đầu óc còn tốt. Có muốn suy nghĩ thử không?”

“Ngươi bảo ta suy nghĩ cái gì?”

Cố Thừa Hạo nhướng mày đầy ẩn ý:
“Thì suy nghĩ tới với ca ta chứ sao, như vậy chúng ta còn thân thiết hơn nữa!”

Nam Thiều cười khẽ:
“Ngươi đẩy mạnh tiêu thụ ca mình như thế, hắn có biết không?”

Cố Thừa Hạo: “Biết hay không không quan trọng, chỉ cần sư phụ thích là được. Ân nhân cứu mạng thì lấy thân báo đáp cũng là chuyện thường mà!”

Kỳ thật, hắn cũng nhìn ra ca mình có chút tâm tư với sư phụ, nên mới mượn rượu thử thăm dò.

Nam Thiều không nhịn được bật cười, thuận miệng trêu:
“Lấy thân báo đáp? Nói thế thì trước kia ta cứu ngươi, chẳng lẽ cũng muốn ngươi lấy thân báo đáp?”

Cố Thừa Hạo giả vờ thẹn thùng, kéo kéo cổ áo:
“Sư phụ, chúng ta là quan hệ thầy trò, như vậy có hơi không ổn…… nhưng nếu sư phụ thật sự yêu cầu thì ta cũng không nỡ từ chối.”

Hồi đó, hắn từng thật lòng thích Nam Thiều. Sau này, tình cảm đó dần biến thành sự kính trọng như đối với cha mẹ tái sinh.

Nhất là sau khi chứng kiến Nam Thiều dùng tay không tiêu diệt Thận Quái, hắn càng tin rằng mình không thể khống chế được tình cảm với một người cường đại như vậy. Tình yêu đó dần dần chuyển biến.

Nam Thiều không chịu nổi nữa, đá hắn một cái:
“Thu lại cái vẻ mặt ghê tởm kia của ngươi đi.”

Cố Thừa Hạo vẫn không biết điều, dí sát lại hỏi nhỏ:
“Vậy… sư phụ, thật sự có không?”

Nam Thiều bất giác nhớ đến gương mặt Lục Tư Mạc, đáp:
“Có.”

Cố Thừa Hạo giật mình:
“Thật hả? Ai vậy?”

Giới giải trí cũng chỉ lớn vậy thôi, hắn chưa từng nghe nói sư phụ mình đang quen ai.

“Người ngoài ngành à?” Hắn hỏi thêm.

Nam Thiều lạnh nhạt nói:
“Đó là câu hỏi thứ hai rồi.”

Cố Thừa Hạo làm nũng:
“Sư phụ~~ nói đi mà~~”

Nam Thiều:
“Còn ép ta nữa là ta ném ngươi ra ngoài bây giờ.”

Cố Thừa Hạo im re, chuyển chủ đề:
“À đúng rồi sư phụ, chương trình quay ở núi sẽ bắt đầu đúng lịch trình trong một tuần nữa. Ngài đừng làm theo kịch bản cũ nữa, ta đã nhờ đội ngũ chỉnh sửa lại thiết lập nhân vật cho ngài, kết hợp với màn ở quảng trường lần trước, đảm bảo lần này ngài sẽ nổi!”

“Còn nữa, người đại diện mới ta cũng sắp xếp cho ngài rồi, tên là Trần Thục Lam, là người đại diện nổi tiếng của Tinh Đồ, mấy hôm nữa sẽ liên lạc với ngài.”

Nam Thiều không vui:
“Thiết lập gì mới? Làm gì phải đổi? Ta thấy kịch bản cũ cũng ổn mà, chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần bắt bẻ một chút là có tiền.”

Cố Thừa Hạo nghiêm túc giải thích:
“Là hình tượng ‘mỹ nhân thanh lãnh ôn nhu thiện lương’. Bề ngoài lạnh lùng khó gần nhưng bên trong lại hiền lành, âm thầm giúp đỡ mọi người.”

“Ví dụ như buổi sáng, ngài dậy sớm hơn tất cả mọi người, chuẩn bị cơm nước xong xuôi.”

“Hoặc chương trình giao nhiệm vụ nặng nề, ngài là người đầu tiên biết và âm thầm chia sẻ gánh nặng, khiến tổ chương trình điều chỉnh lại cho công bằng.”

“Hoặc ngài lặng lẽ giúp nông dân làm việc trong núi…”

Nghe đến đây, Nam Thiều đã nhíu mày cắt ngang:
“Ta nhìn giống kiểu người quá nhiệt tình như vậy sao?”

Cố Thừa Hạo cãi:
“Sao lại là quá nhiệt tình? Dù nói là ‘lặng lẽ’ nhưng camera đều sẽ ghi lại hết. Sau đó dựng lên mâu thuẫn giữa các khách mời khác hiểu lầm ngài, vậy là độ hot tới ngay!”

Nam Thiều dứt khoát từ chối:
“Ta không cần. Ký hợp đồng thế nào thì quay thế ấy. Ta chỉ là làm công, không có lý tưởng cao siêu gì. Không muốn diễn trò, càng không muốn trái với bản tính.”

“So với việc đi tỏ ra tốt đẹp trong show tạp kỹ, ta thà nhận một vai diễn giả dối trong phim còn hơn – ít ra đó là vai diễn có kịch bản.”

“Sau chương trình ở núi, ta sẽ không nhận tổng nghệ nữa. Chỉ đóng phim truyền hình hoặc điện ảnh.”

Cố Thừa Hạo cũng không phản đối:
“Sư phụ muốn tập trung vào tác phẩm? Vậy cũng tốt. Về sau ngài cứ bàn bạc với Trần Thục Lam, chị ấy chuyên nghiệp hơn ta, tất cả sẽ lấy ý nguyện của sư phụ làm chủ.”

Nam Thiều gật đầu:
“Ừ.”

Cố Thừa Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm trăng:
“Trung thu đến nhanh thật. Ta sợ ảnh hưởng đến việc đoàn viên của mọi người nên đã đặc biệt lùi lịch khai máy lại sau trung thu.”

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Nam Thiều:
“Sư phụ, ta nhớ hình như ngài một mình tới A khu sống, trung thu đến nhà ta ăn cơm đi.”

Nam Thiều nhìn ánh trăng ngoài chân trời.

Ở thế giới kia, dù là người, yêu hay vu đều ăn tết trung thu, là dịp đoàn tụ cả nhà. Nhưng hắn không có thân nhân, trong ký ức chưa từng ăn qua cái gọi là “trung thu”, đến cả vị của bánh trung thu là gì cũng không biết.

Nam Thiều lạnh nhạt nói:
“Không được. Vu tộc không ăn trung thu.”

Hắn là người ngoài, không nên chen vào bữa cơm đoàn viên của người khác.

Cố Thừa Hạo hơi thất vọng:
“À, vậy thôi…”Chương 24: Người đại diện và trợ lý xem như lợi dụng lẫn nhau

Nam Thiều và Trần Thục Lam hẹn gặp nhau tại phòng họp của một công ty. Vừa bước vào, hắn liền thấy hai người phụ nữ đang ôm nhau thân mật bên cửa sổ, say sưa hôn môi.

Nam Thiều làm như không thấy gì, bình tĩnh bước vào, tiện tay đóng cửa, kéo một chiếc ghế dựa ra ngồi. Tiếng cao su ma sát với nền gạch vang lên chói tai, khiến hai người bên cửa sổ giật mình.

Người phụ nữ thấp hơn giống như chú nai con hoảng sợ, vội vàng rời khỏi vòng tay đối phương, luống cuống lau môi, mặt đỏ tai hồng, cúi đầu im lặng không dám ngẩng lên.

Người còn lại thì cao ráo hơn, trông điềm tĩnh rất nhiều.

Cô ta là kiểu Alpha điển hình — dáng người cao gầy, khí chất mạnh mẽ, tóc dài uốn sóng màu xanh đen, mặc váy da đen thời thượng, trông nổi bật như minh tinh hạng A.

Cô nắm tay người phụ nữ thấp hơn, cùng nhau bước đến trước mặt Nam Thiều, mỉm cười vươn tay:

“Xin chào, tôi là Trần Thục Lam, người đại diện của cậu.”

Nam Thiều lịch sự đứng dậy, bắt tay đáp lễ: “Nam Thiều. Làm phiền chị rồi.”

Trần Thục Lam đỡ eo người phụ nữ bên cạnh, kéo cô lại gần rồi giới thiệu:

“Đây là trợ lý tôi sắp xếp cho cậu, Hạ Na Na. Cũng là… vợ tôi.”

“Chào anh.” Hạ Na Na nhẹ giọng chào, giọng nói mềm mại như bông.

Nam Thiều cụp mắt, khẽ gật đầu đáp: “Chào cô.”

Hắn thấy tình huống này thật thú vị — người đại diện và trợ lý lại là một cặp đôi. Nghĩ đến việc sau này ra ngoài công tác, có khi chính mình sẽ ăn không ít "cẩu lương" (ý chỉ sự phát cơm chó — biểu hiện tình cảm ngọt ngào khiến người độc thân ghen tị).

Thấy sắc mặt hắn như thế, Trần Thục Lam tưởng hắn nghi ngờ năng lực của Hạ Na Na, liền lên tiếng giải thích:

“Na Na tính cách hơi nhút nhát khi ở trước mặt tôi, nhưng cô ấy hoàn toàn có đủ năng lực công việc. Tôi có thể đảm bảo điều đó bằng danh dự của mình.”

Nam Thiều mỉm cười: “Chị quá lời rồi.”

Theo ký ức của nguyên chủ, Nam Thiều biết Trần Thục Lam là một trong những người đại diện xuất sắc nhất của Tinh Đồ, thậm chí được xem là top đầu trong giới giải trí. Đã có nhiều công ty cố gắng lôi kéo cô nhưng không thành công.

Một người giỏi như vậy, trợ lý cô chọn chắc chắn không thể tệ.

Trần Thục Lam gật đầu: “Vậy chúng ta bắt đầu bàn chuyện quy hoạch nghề nghiệp của cậu đi.”

Trước khi gặp mặt hôm nay, Trần Thục Lam không hề xem trọng Nam Thiều. Khi nhận được thông báo phải tiếp nhận hắn, cô đã làm một chút công tác chuẩn bị, xem qua tác phẩm cũ và những chuyện bên lề. Kết luận của cô rất rõ ràng — đây là một “bình hoa” không đúng chuẩn.

Cô thấy hắn thô tục, lời nói hành xử cẩu thả, biểu cảm lố lăng, thẩm mỹ tệ đến mức không thể chấp nhận. Ngoài gương mặt ra, gần như không có gì đáng giá.

Tuy phần lớn những điều này liên quan đến hình tượng mà Lý Khứ Nhân sắp đặt cho hắn, nhưng xét đến cùng vẫn là do bản thân không có khí chất, trông như kiểu người sống quanh năm trong khu phố nghèo, vừa nông cạn vừa thiếu hiểu biết.

Nếu không phải vì đích thân Cố Thừa Hạo yêu cầu, Trần Thục Lam tuyệt đối không nhận kèo này.

Giờ đã nhận, cô cũng định biến Nam Thiều thành một “mỹ nhân câm” — trông đẹp là đủ, không cần nói năng gì nhiều. Cô đã sắp xếp cho hắn vài khóa huấn luyện hình thể, luyện biểu cảm, quản lý hình tượng. Cô còn cẩn thận để vợ mình làm trợ lý, tiện giám sát mọi lúc.

Trong giới giải trí, nhan sắc là vũ khí. Gương mặt như của Nam Thiều đúng là ông trời cho ăn cơm, cô chỉ cần che đi khuyết điểm, giúp hắn thành công. Dù không thể nổi đình nổi đám thì cũng đủ sức đứng vững ở tuyến hai.

Nhưng hôm nay gặp mặt, cô hoàn toàn thay đổi cách nhìn.

Cô thật sự muốn đào mồ Lý Khứ Nhân lên rồi đánh cho một trận.

Nam Thiều không hề giống như hình ảnh trước công chúng — tục tằng, thiếu khí chất, ngốc nghếch. Trái lại, hắn tự tin, ưu nhã, kiến thức rộng.

Khi Nam Thiều dùng giọng nói lười nhác mà trong trẻo để nói ra quan điểm và cách nhìn của mình, cô có cảm giác như đang thấy một công tử nhà quyền quý trong phim cổ trang — nhã nhặn, điềm đạm, nho nhã mà ung dung.

Một người như tiên nhân vậy mà bị Lý Khứ Nhân biến thành trò hề lòe loẹt trước công chúng, nghĩ đến đây Trần Thục Lam thật sự tức đến muốn bốc hỏa.

Nếu một năm trước Nam Thiều đã vào tay cô, e là giờ đã trở thành ngôi sao hạng nhất!

Tuy vậy, hiện tại cũng chưa muộn. Nam Thiều mới chỉ 19 tuổi, đường tương lai còn dài.

Ba người trò chuyện suốt cả buổi chiều, cơ bản đã lên kế hoạch rõ ràng cho con đường sắp tới của Nam Thiều.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Vài ngày nữa là bắt đầu quay show thực tế Chúng Ta Có Núi Lớn. Chương trình này không cho mang theo trợ lý hay người đại diện, điều kiện sinh hoạt vùng núi cũng rất kham khổ, cậu tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“À phải, Từ Dĩ Chu cũng tham gia chương trình đó. Trước đây cậu từng đắc tội với anh ta, giờ lại phải cùng nhau ghi hình. Người đó tính tình hẹp hòi, chắc chắn sẽ gây khó dễ. Cậu cẩn thận một chút.”

Nghe đến cái tên này, Nam Thiều nhớ ra — đây chính là ảnh đế từng bị nguyên chủ đắc tội, sau đó ra tay phong sát nguyên chủ, cuối cùng khiến nguyên chủ bức bách đến mức phải tự sát.

Hắn gật đầu, trong lòng không để tâm lắm.

Chuyện giữa nguyên chủ và Từ Dĩ Chu, hắn không can dự. Nhưng nếu đối phương muốn trút giận lên người hắn, thì hắn cũng không ngại dạy cho Từ Dĩ Chu một bài học.

Trần Thục Lam lại nói: “Còn về phần kịch bản của chương trình, cậu muốn làm theo cũng được, không theo cũng không sao. Dù sao tương lai cậu sẽ chủ công điện ảnh, show này có khi là chương trình thực tế cuối cùng của cậu. Cứ chơi thoải mái đi. Đến lúc có chuyện gì, tôi sẽ đổ hết lên đầu Cố Thừa Hạo.”

Nam Thiều vui vẻ đồng ý: “Được!”

Hắn cảm thấy người đại diện Trần Thục Lam này thực sự hợp ý mình.Trần Thục Lam: “Ta và Hạ Na Na sẽ đi trước, xem có gì phù hợp với ngươi, giúp ngươi nhanh chóng nổi tiếng trong ngành điện ảnh.”

Nàng nói xong, dắt tay Hạ Na Na hướng về phía cửa, nhưng khi gần đến cửa, nàng lại nghĩ đến một vấn đề, quay đầu hỏi Nam Thiều: “Mặc dù Cố Thừa Hạo nói rằng quan hệ giữa các ngươi rất trong sáng, nhưng vì an toàn, ta vẫn phải hỏi rõ một lần, ngươi và Cố Thừa Hạo không có quan hệ không chính đáng chứ?”

Nam Thiều nhìn nàng, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Quan hệ không chính đáng?”

Trần Thục Lam giải thích: “Ý là kiểu quan hệ như bạn tình, hay là quan hệ bao dưỡng, giống như bạn trai ấy. Hắn là người có danh tiếng không tốt, nếu ngươi có quan hệ với hắn, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của ngươi.”

Khi mới bắt đầu giao tiếp với Nam Thiều, Trần Thục Lam nghĩ anh chỉ là một quý công tử, nói nhiều về phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng sau khi tiếp xúc lâu hơn, nàng phát hiện ra anh thực tế là người rất thực tế, luôn chú trọng đến tiền tài.

Nàng hỏi về tương lai của Nam Thiều, anh chỉ đơn giản trả lời: "Kiếm tiền là được. Trong một năm có thể kiếm 5 triệu, mười năm sau sẽ mua được một căn biệt thự trên đỉnh núi ở khu A, còn lại thì cứ để nàng lo liệu."

Đó là một dự định rất đơn giản và thực tế.

Biệt thự ở khu A, ngoại ô thành phố, thị trường ít nhất cũng phải 1 tỷ.

Việc sở hữu một căn biệt thự như vậy sau 10 năm đối với Trần Thục Lam là một thách thức lớn trong sự nghiệp của mình, vì vậy nàng không thể để bất kỳ yếu tố nào ngoài dự đoán ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của mình.

Nàng nhớ lại lúc mình còn nghèo, chính Cố Thừa Hạo đã đưa nàng vào ngành, giúp nàng có được thành tựu ngày hôm nay. Nàng luôn cảm ơn Cố Thừa Hạo vì sự giúp đỡ đó, vì thế nàng vẫn duy trì mối quan hệ tốt với hắn. Tuy nhiên, nàng cảm thấy biết ơn thì phải biết ơn, còn chuyện phỉ nhổ thì vẫn phải phỉ nhổ.

Cố Thừa Hạo là bạn bè của nàng, và nàng hiểu rõ tất cả về hắn.

Cố Thừa Hạo, dù có tiếng xấu, khi nói về việc nàng phải dẫn người đi, nàng vẫn không thể hoàn toàn tin vào lời nói của hắn, mặc dù hai người đều là Alpha.

Nam Thiều bình tĩnh đáp: “Không có quan hệ gì với hắn.”

Ngụ ý là, ngoài hắn, vẫn có những mối quan hệ khác.

Trần Thục Lam không ngạc nhiên, Nam Thiều không chỉ đẹp trai mà còn là Alpha. Dù cấp bậc chỉ là D, nhưng anh vẫn chiếm ưu thế so với đa số Beta trong xã hội. Nàng hỏi tiếp: “Người đó có phải là ngoài vòng không? Mối quan hệ của các ngươi có nghiêm túc không? Trước đây có mấy người? Có chia tay hòa bình không? Không có làm cho người ta mang bụng lớn chứ?”

Trần Thục Lam mới trở thành người đại diện của Nam Thiều, vì vậy cần hiểu rõ mọi tình huống, không thể để chuyện tình cảm của anh ảnh hưởng đến công việc. Điều này phải được kiểm soát từng bước.

Cảm xúc của các Alpha thường rất phức tạp, Nam Thiều cũng hiểu rằng nàng sẽ hỏi về chuyện tình cảm của mình, nhưng anh chỉ nói ra những điều cần thiết.

Nam Thiều im lặng một lúc rồi trả lời: “Hắn là ngoài vòng. Trên danh nghĩa, chúng ta là bạn bè, nhưng thực tế chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Ngoài hắn, tôi không có mối quan hệ tình cảm nào khác, mà hắn cũng là Alpha, sẽ không mang thai.”

Nam Thiều rõ ràng nhận ra mục đích của Trần Thục Lam là muốn tìm hiểu về chuyện tình cảm của anh, nhưng anh vẫn bổ sung: “Hắn không phải là người có tiếng xấu, không ai có thể lấy hắn để công kích tôi. Những người khác cũng tốt, dù sau này chúng tôi có chia tay, cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

Trần Thục Lam, với kinh nghiệm dày dặn, mặc dù Nam Thiều đã che giấu rất khéo, nàng vẫn cảm nhận được rằng tâm trạng anh có phần giảm sút.

Mối quan hệ giữa các Alpha thường rất phức tạp, và khi Nam Thiều nói về việc lợi dụng lẫn nhau, nghe như một mối tình không có sự gắn bó sâu sắc.

Trần Thục Lam vừa mới quen Nam Thiều, nên nàng không muốn xen vào chuyện tình cảm cá nhân của anh.

Nam Thiều đang theo đuổi con đường diễn viên, nếu có chuyện tình cảm, nàng với tư cách người đại diện chỉ cần xác định rõ mối quan hệ này là ổn và không ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.

Trần Thục Lam gật đầu: “Được, vậy thì cứ tùy ngươi quyết định. Nếu một ngày nào đó ngươi định công khai, nhớ báo cho ta trước, ta sẽ sắp xếp các cuộc giao lưu.”

Nam Thiều: “Ân.”


Cảnh quay kết thúc với một hình ảnh xa xôi ở một khu vực phế tích, nơi Lục Tư Mạc đang ngồi, cầm điện thoại, chăm chú nhìn album ảnh chụp Nam Thiều khi anh ngủ, đôi môi lộ ra một nụ cười nhạt...


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play