Sau cơn mưa, Thanh Tuyền thôn lộ ra một tia lạnh lẽo cuối thu.

Cố Kiều nương mồ hôi đầm đìa, hớt hải chạy đến cổng thôn, vừa chạy vừa gọi:

“Tiểu Tần tướng công —— Tiểu Tần tướng công ——”

Bẹp!

Bàn chân nàng vừa trượt một cái, cả người ngã nhào xuống đất, sóng soài như chó ăn phân.

Ngay lúc đó, một cỗ xe ngựa xa hoa lướt qua trước mặt nàng, bánh xe quét lên một mảng bùn lầy, bắn thẳng lên mặt nàng!

“Ha ha ha ha ha!”

Tiếng cười vang rền khắp xung quanh.

Cố Kiều nương – ai mà chẳng biết nàng là ngốc tử trong thôn. Trong nhà có một tướng công què chân, hiền lành tử tế, nàng lại không thèm để ý, suốt ngày chỉ lo chạy theo Tiểu Tần tướng công trên trấn.

Tiểu Tần tướng công là ai chứ? Cha là viên ngoại có chức có quyền, bản thân lại là tú tài, dung mạo tuấn tú vô song – sao có thể để mắt tới một đôi giày rách?

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

“Đúng đó! Không biết múc nước tiểu soi gương à? Tiểu Tần tướng công sao có thể thích nàng!”

“Giày rách!”

“Sửu bát quái!”

“Tiểu ngốc tử!”

Cố Kiều nương tức giận, chống tay vào eo, hùng hổ nói:

“Các ngươi… các ngươi không được mắng ta!”

Một đứa trẻ nhảy ra, lè lưỡi chọc quê:

“Lêu lêu lêu! Mắng ngươi thì sao nào? Tiểu ngốc tử! Tiểu ngốc tử! Tiểu ngốc tử! Sửu bát quái! Sửu bát quái! Sửu bát quái!”

Cố Kiều nương thẹn quá hóa giận, lao về phía đứa trẻ kia, nào ngờ chân vừa vướng phải vật gì, trượt một cái rồi ngã nhào vào vũng nước lạnh ngắt…

Dưới đáy hồ lạnh buốt, nữ tử tưởng chừng đã mất ý thức bỗng chốc mở bừng mắt.

Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng phải nàng đang thực hiện nhiệm vụ thì phi cơ đâm trúng băng sơn, cả máy bay lẫn người đều tan xác sao? Tại sao lại rơi xuống nước thế này?

Cố Kiều cố gắng bơi về phía bờ.

Nhưng không biết có phải do cú ngã vừa rồi quá nặng, mà nàng cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực.

Cực kỳ chật vật mới bò được lên bờ, nàng chỉ cảm thấy toàn thân hư thoát, dường như sắp ngất đi.

Trên bờ, đám dân làng ban đầu thấy Cố Kiều chìm nghỉm xuống nước, còn đang định lấy gậy tre ra để vớt, thì bất ngờ thấy nàng tự nổi lên. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi ai nấy đều tản ra như ong vỡ tổ!

Cố Kiều vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một đám người mặc trang phục cổ quái “bá bá bá” chạy tán loạn khắp nơi.

Nàng nằm rạp trên thảm cỏ lạnh như băng, lau nước đọng trên mặt, rồi lập tức chết lặng.

Cố Kiều kinh ngạc nhìn xuống đôi tay mình.

Đây là đôi tay nhỏ bé chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi! Phải biết rằng nàng đã hai mươi tám tuổi rồi — sao có thể có một đôi tay nhỏ nhắn như vậy?

Huống chi, với thân phận là nữ vương tinh anh trong giới đặc công, nàng luôn rất chú trọng bảo dưỡng. Thế mà đôi tay này lại đầy vết nứt, có chỗ còn bị nẻ đến mức tróc cả da.

Chẳng mấy chốc, Cố Kiều nhận ra không chỉ đôi tay thay đổi — dáng người, quần áo trên người… tất cả đều hoàn toàn khác biệt.

Một suy đoán táo bạo vụt lên trong lòng nàng.

Cố Kiều bò đến mép nước, định nhìn xem khuôn mặt hiện tại của mình thế nào — suýt chút nữa thì ngã lộn xuống lại!

Những màu sắc rực rỡ trong mặt nước kia là cái gì vậy chứ!?

Cố Kiều cẩn thận rửa sạch lớp phấn dày cộm trên mặt. Nào ngờ càng tẩy càng lộ rõ vẻ xấu xí – làn da tái nhợt vàng vọt chưa nói, má trái còn có một vết bớt đỏ sẫm kéo dài đến tận đuôi mắt.

Kiếp trước, chỉ cần mọc một cái mụn nhỏ cũng đủ khiến Cố Kiều – một người luôn giữ hình tượng hoàn hảo – phát điên suốt ba ngày. Vậy mà giờ đây, nhìn khuôn mặt xấu xí đến mức khó tin của mình trong gương, nàng chỉ hận không thể chết thêm lần nữa cho rồi!

“Khoan đã... đây là đâu? Là triều đại nào vậy?”

Lời vừa dứt, một cơn đau buốt bỗng nhói lên trong đầu nàng. Ký ức không thuộc về nàng như thủy triều ập tới, ào ạt cuốn tràn tâm trí.

Thì ra, nàng đã xuyên đến một triều đại không có thật trong lịch sử. Nơi này là thôn Thanh Tuyền, nằm dưới chân núi cùng tên.

Người thân xác này trước kia cũng tên Cố Kiều, là con một của tam phòng nhà họ Cố.

Cố lão gia tử, ông nội của nàng, thời trẻ từng là người đọc sách, từng đỗ đồng sinh. Sau đó làm lý chính (trưởng thôn) ở Thanh Tuyền – một chức vụ mà ông giữ suốt mấy chục năm. Dù thôn Thanh Tuyền nghèo khó, làm lý chính cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng ít ra cũng không đến mức chết đói.

Dưới trướng ông có ba người con trai và một cô con gái. Con cả là Cố Trường Hải, cùng vợ là Chu thị sinh được một trai một gái. Con thứ hai là Cố Trường Lục, với Lưu thị thì có hai con trai.

Hai phòng lớn trong nhà họ Cố đều con cháu đầy đàn, duy chỉ có tam phòng – tức nhà Cố Kiều – thì như bị dính lời nguyền, chẳng sinh thêm được ai.

Khó khăn lắm mới sinh ra được Cố Kiều, lại là con gái, mà còn xấu xí, từ nhỏ đã ngốc nghếch, chậm chạp.

Dân trong thôn thường nói thẳng: “Đây đúng là một đứa con gái chỉ tổ tốn cơm! Cho không người ta còn chẳng ai thèm lấy!”

Từ khi Cố Kiều chào đời, tam phòng không còn ai kế tự.

Dần dà, lời đồn lan ra khắp thôn, rằng Cố Kiều là đứa mang vận xui, khắc hết phúc phần con cháu của tam phòng.

Ban đầu, nhà họ Cố chỉ coi là lời nói gió bay, không để tâm nhiều. Nhưng đến khi cha mẹ Cố Kiều lần lượt qua đời, cả nhà mới thực sự tin rằng con bé này đúng là “mệnh sát thân”.

Cố gia khắp nơi tìm cách chạy chọt, định gả quách Cố Kiều đi cho xong chuyện. Nhưng vấn đề là — ai dám cưới nàng?

May sao, vào một ngày nọ, khi Cố Kiều đang đi dạo gần cổng thôn, tình cờ gặp một nam nhân đói lả sắp ngã quỵ, nàng liền đưa hắn về nhà.

Lúc này, trong khi cố tiêu hóa ký ức mới tràn vào đầu, Cố Kiều cũng men theo con đường nhỏ, đi về phía căn nhà tranh rách nát nằm ở phía tây thôn.

Đó chính là nơi nàng đang sống hiện tại.

Đến giữa đường, một cơn đau nhức từ cái ót truyền đến, Cố Kiều giơ tay sờ thử, nhưng tay cô lại toàn là máu.

Chắc chắn là lúc nãy dưới nước đã bị một hòn đá đập phải, vết thương không nhẹ, máu vẫn đang chảy khá nhiều, phải nhanh chóng cầm máu mới được.

Cố Kiều nghĩ vậy, vừa đi vào sân nhà mình.

Gọi là sân thì quá, thật ra chỉ là một mảnh đất nhỏ được bao quanh bằng hàng rào tre. Ngôi nhà tranh chỉ có một gian chính và hai gian phòng, gian phòng lớn hơn một chút ở phía Đông là của Cố Kiều.

Đúng là, phòng này không bằng cái phòng đựng quần áo kiếp trước của cô.

Thật là thảm thương khi xuyên không…

Cố Kiều vừa thở dài, vừa giơ tay đẩy cửa phòng. Nhưng khi vừa qua ngưỡng cửa, cô lập tức nhận ra có người trong phòng.

Dựa vào nhịp thở, cô xác định đó là một người đàn ông.

Người đàn ông đang đứng núp sau cửa, cố gắng ngừng thở.

Cố Kiều khẽ cong môi, cười lạnh. Nếu như cô vô tình bước vào, cửa sẽ đóng sầm lại. Vào lúc đó, cô nhanh như chớp, dùng tay trắng của mình túm lấy người đàn ông phía sau cửa, đẩy mạnh hắn xuống đất!

Người đàn ông có dáng người cao lớn, cao hơn những gì cô tưởng tượng.

Ở kiếp trước, dù hắn có cao lớn đến đâu, Cố Kiều cũng không sợ, nhưng hiện tại thân thể nhỏ bé yếu ớt này khiến cô phải dùng chút mưu kế và toàn thân áp lên đối phương mới có thể chế ngự hắn.

Cô dùng một tay kéo dây buộc tóc của mình xuống, tay còn lại bóp chặt cổ đối phương, giọng lạnh lùng nói: “Nói! Ngươi là ai? Lén lút vào phòng ta làm gì?”

Người đàn ông ngẩn ra một chút, rồi ngay lập tức một cảm giác xấu hổ và tức giận dâng lên trong lòng: “Cố Kiều, ngươi điên rồi! Là ta!”

Là người quen à?

Là người quen mà lại gây chuyện? Vậy còn đáng ghê tởm hơn.

Cố Kiều không chỉ không thả tay ra, mà còn ngồi xuống, dùng trọng lượng cơ thể ép người đàn ông xuống, làm hắn không thể nhúc nhích.

“Ngươi… Ngươi thả ta ra!” Người đàn ông nghiến răng, giọng nói lạnh như băng.

Cố Kiều cười lạnh một tiếng: “Xuy~”

Từ trước đến nay, Cố Kiều luôn là người sai khiến kẻ khác, nhưng chưa từng có ai dám quát mắng cô. Huống chi, đây là nhà của cô, cô còn chưa kịp chất vấn hắn làm gì ở đây!

Cố Kiều giơ tay lên, định dạy cho hắn một bài học, nhưng không cẩn thận khuỷu tay đập phải cửa sổ phía sau.

Ánh sáng chiếu vào, rọi thẳng lên khuôn mặt nam tử tuấn mỹ thanh tú. Cố Kiều lập tức trợn tròn mắt.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play