Cánh cửa sắt chống trộm “rầm” một tiếng bị đóng sập lại, làm bà cô vừa đi lên cầu thang chú ý. Bà xách tô tàu hủ non mua cho con gái lên tầng, ngẩng đầu nhìn:
“Thời Hi à, hôm nay ra ngoài sớm thế?”
Người vừa bị gọi tên đúng lúc quay lại, để lộ khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ. Đuôi mắt cậu hơi cụp xuống, nhìn thế nào cũng mang theo chút vô tội trời sinh, nơi đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhỏ nếu nhìn kỹ mới thấy. Hàng mi dài cong vút khẽ cụp xuống, lơ đãng che khuất đi nốt ruồi ấy.
Chìa khóa xoay một vòng giữa ngón trỏ thon dài, rồi được cậu nắm gọn trong lòng bàn tay.
Cậu cười với bà cô đối diện, má trái hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ, ánh mắt cong cong, tóc mái lòa xòa khẽ lướt qua má:
“Dì Phân, nay cuối tuần hơi đông khách, ông chủ bảo cháu đến sớm một chút ạ.”
Cầu thang cũ kỹ trong khu chung cư tập thể dán kín tờ rơi thông cống, dưới lầu còn văng vẳng tiếng cãi nhau của cặp vợ chồng trẻ. Dù Lạc Thời Hi chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần jeans đơn giản, đứng trong hành lang chật hẹp này lại như thể không thuộc về nơi đây.
Thấy cậu cười, dì Phân cũng vui lây, cười theo:
“Trưa về sớm một chút nhé, hôm nay dì nấu cá chua cay cho cháu ăn.”
“Không cần đâu dì ơi, ông chủ nói buổi trưa lo cơm rồi. Cháu trễ giờ mất, cháu đi trước nha!”
Lạc Thời Hi vẫy tay, vội vàng bước xuống cầu thang.
Dì Phân gọi với theo bóng dáng cậu đang khuất dần:
“Nhớ ăn nhiều vào đó, cháu còn đang tuổi lớn!”
Một lúc sau mới nghe thấy tiếng cậu vọng lại:
“Nhớ rồi dì Phân ơi!”
Lúc xuống lầu, không để ý đạp phải túi rác ai đó vứt ngoài cửa, vang lên tiếng kim loại “keng” một cái. Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện cái kèn so-na của ông Lý tầng một lại bị bà nhà ném ra ngoài lần nữa.
Tháng này là lần thứ mấy rồi nhỉ?
Lạc Thời Hi vừa nghĩ vừa nhảy qua vài bậc thang cuối, phóng nhanh lên chiếc xe máy điện nhỏ, “bíp bíp” lái đi mất.
Khi đến tiệm trà sữa, ông chủ đang giúp đồng nghiệp của cậu – một anh giao hàng khác – chất hàng lên xe. Vừa thấy Thời Hi đến liền gọi:
“Thời Hi, tới đúng lúc lắm, hôm nay đơn đặt nhiều đấy!”
Lạc Thời Hi thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông chủ cười tươi rói. Hôm nay cậu đến trễ ba phút, bình thường kiểu gì cũng bị ông chủ mắng một trận ra trò.
May mà đơn hàng cứu mạng! Cậu nghĩ vậy, rồi nhanh chóng tay chân thoăn thoắt xếp trà sữa và đồ ngọt vào thùng sau xe.
Thấy ông chủ quay vào, Thời Hi ghé tai nói nhỏ với anh đồng nghiệp tên Lý:
“May quá, đơn hàng nhiều, không là em tiêu rồi…”
Anh Lý hừ nhẹ một tiếng, vẻ như đã quá hiểu tính ông chủ:
“Cậu nổi tiếng rồi, tiệm đông khách hẳn lên. Ông ấy dám trừng mắt với cây hái ra tiền à? Giờ chỉ sợ không nâng cậu lên tận trời thôi.”