Chương 6 – Huân Chương

Phương Ninh cảm thấy cậu đá một cú đúng là hơi nặng tay thật.

Cậu ra chân bất ngờ, đá vào cẳng chân Tần Uẩn Chi.

Dù Tần Uẩn Chi không lảo đảo, chắc cũng đau trong chốc lát chứ?

Nhưng hắn lại không biểu hiện gì.

Vẻ mặt không thay đổi, vẫn bình tĩnh trò chuyện với chị gái đứng quầy, còn giới thiệu Phương Ninh là em trai hàng xóm, ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ầm ĩ gây rối, rất yên tĩnh, tuyệt đối không làm phiền đến ai cả.

Chị gái nghe vậy nhịn không được bật cười.

Nếu không nói rõ là em trai hàng xóm mười bảy mười tám tuổi, không chừng còn tưởng chỉ là đứa bé bảy tám tuổi thôi.

“Không sao đâu, dù sao cũng chẳng ngồi chật chội gì. Dù có đông thì để em trai ngồi trước quầy hoặc lui vào phòng nghỉ cũng được.” chị gái là chủ tiệm mèo này, lớn hơn bọn họ năm sáu tuổi, tính tình tốt, vừa nói vừa cười: “ Chị không cấm nhân viên dẫn người nhà theo đi làm đâu, huống hồ còn là cậu em ngoan ngoãn thế này, lại đang học cấp ba.”

Phương Ninh: “……”

Lại bị hiểu nhầm là học sinh cấp ba.

… Cấp ba là chuyện ba năm trước rồi đấy!

Phương Ninh hơi khó chịu, định lên tiếng đính chính: “em không phải ——”

“Cấp ba chắc vất vả lắm hả? Em học lớp mười một hay mười hai?”

Cô hơi thắc mắc vì sao một học sinh cấp ba lại không đi học vào thứ bảy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đoán là trường cho nghỉ.

Chỉ là cô còn chưa kịp nghe Phương Ninh trả lời thì điện thoại bên cạnh chợt vang lên.

Cô nghiêng đầu nhìn lướt qua, rồi quay sang nói với hai người: “Tiểu Tần, em định đưa em trai hàng xóm đi ăn cơm à? Không đi thì chị đi trước nhé, bên tiệm còn lại có người xin nghỉ, chị qua đó trám ca.”

Tần Uẩn Chi nhìn về phía Phương Ninh.

Phương Ninh ăn tạm cái bánh mì trước khi rời ký túc xá, giờ vẫn chưa thấy đói, liền lắc đầu.

“Vâng, chúng em không đi, chị Trương cứ đi trước lo việc đi.” Tần Uẩn Chi đáp.

“Vậy nhé.” Cô thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi quầy: “Vất vả cho em hôm nay.”

Tần Uẩn Chi: “Không có gì.”

Sau khi cô rời đi, Phương Ninh thu hồi ánh mắt, đúng lúc thấy Tần Uẩn Chi đang đưa tay tháo chiếc balo khỏi vai cậu.

Phương Ninh không phản kháng, ngoan ngoãn trả lại đồ cho hắn. Sau đó cậu ngồi xổm xuống, chơi với mấy món đồ chơi dưới nhà cây của mèo.

Lũ mèo ở tiệm rất thân thiện, không sợ người lạ.

Phương Ninh vừa ngồi xuống chưa bao lâu, đã có không ít mèo con vây quanh.

Có con cọ vào chân cậu, có con thì nhảy lên cào quần áo, vừa nghịch ngợm vừa hoạt bát.

Tần Uẩn Chi vừa cất đồ xong quay đầu lại, liền thấy Phương Ninh đang bị cả đám mèo vây quanh thành một cục.

Một chú mèo nhỏ gan to hơn chút, run run rẩy rẩy bò lên vai Phương Ninh, duỗi móng vuốt ra nghịch nghịch tóc cậu.

Nhưng nó còn quá nhỏ, không đứng vững, “bộp” một tiếng, rơi ngay vào chiếc mũ áo khoác phía sau lưng cậu.

Phương Ninh nghi hoặc quay đầu, ngó nghiêng tìm kiếm, không biết có chuyện gì xảy ra.

— Vì mới nãy có hai con mèo con cắn ống quần cậu cãi nhau, Phương Ninh mải can ngăn nên hoàn toàn không để ý có một con khác đang bò lên người mình.

Tần Uẩn Chi bật cười.

Phương Ninh lập tức quay đầu lại nhìn hắn.

Cười cái gì chứ?

Cậu không thích bị cười nhạo, lập tức cảnh giác.

“Mèo rơi vào mũ kìa.” Tần Uẩn Chi bước tới, cúi người lôi từ trong mũ ra một con mèo Xiêm nhỏ cỡ năm sáu tháng tuổi.

Phương Ninh: “……”

Phương Ninh khẽ vỗ vào mông con mèo con.

“Meo ~”

Chú mèo Xiêm bị thả xuống đất, vẫy đuôi rồi lại nhào vào cào quần áo Phương Ninh.

Tần Uẩn Chi không để nó làm bậy, bế mèo lên đặt lại chỗ cũ trên nhà cây.

Xong xuôi, hắn thuận tay chỉnh lại cổ áo bị mèo làm rối cho Phương Ninh: “Cuối tuần sau tớ không phải làm thêm, đến lúc đó đưa cậu đi mua quần áo.”

Phương Ninh: “?”

Phương Ninh nhíu mày: “Tại sao lại phải mua quần áo?”

Cái áo khoác hôm nay cậu mặc là từ năm nhất tự mua.

Rất thoải mái, cậu vẫn còn thích.

Không biết vì sao, Tần Uẩn Chi lại rất không vừa mắt cái áo này. Mỗi lần thấy cậu mặc là lại nói muốn đưa cậu đi mua cái mới.

Rõ ràng cuối tuần nào hắn cũng bận làm thêm, thế mà tiêu tiền thì chẳng hề tiếc tay. Mua cái gì cũng không nhíu mày một cái.

Quần áo Phương Ninh mặc tầm hơn trăm tệ là cùng, còn Tần Uẩn Chi toàn mua đồ giá cả ngàn cho cậu.

Cậu nghi ngờ tiền làm thêm của hắn chắc đều tiêu hết vào mình.

Trước khi hai người trở mặt, Phương Ninh từng nói thẳng với hắn là không cần làm vậy. Nhưng Tần Uẩn Chi không nghe, vẫn tự ý quyết định.

Dần dần, quần áo của Phương Ninh nhiều đến mức mặc không xuể, chỉ có thể giặt sạch rồi cất bớt những bộ không hay dùng.

Tần Uẩn Chi còn phụ cậu giặt đồ, rồi đem đống quần áo ít mặc đi quyên góp.

Lúc ấy Phương Ninh không để tâm, nhưng đến khi về nhà mở tủ đồ ra mới chợt nhận ra — Tần Uẩn Chi đem giặt hết tất cả những món do chính hắn hoặc mẹ hắn mua cho cậu…

Chỉ còn lại mỗi cái áo khoác hiện giờ là sống sót, vì cậu để ở ký túc xá nên không bị "trúng đạn".

Thỉnh thoảng mặc lại một hai lần, bị Tần Uẩn Chi thấy được, lại bị đòi thay.

Phương Ninh bĩu môi, khó chịu lầm bầm: “Tần Uẩn Chi, cậu bị bệnh khống chế à? Ngay cả tớ mặc gì cũng muốn quản.”

“Tớ đâu có chỉ cho cậu mặc đồ tớ mua.”

“Không có.” Tần Uẩn Chi lạnh nhạt phủ nhận: “Mới đầu xuân, thời tiết gần đây bắt đầu ấm dần, nên tớ muốn cậu đổi áo khoác mỏng hơn.”

Phương Ninh nhíu mày, không tin, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Tớ có áo mỏng mà.”

Tần Uẩn Chi: “Đó là từ năm ngoái rồi.”

Phương Ninh: “……”

Phiền chết đi được.

Cậu không muốn bị hắn quản, cũng chẳng muốn nói nhiều, bèn gắt gỏng: “Dù sao tớ không cần cậu lo. Tớ thích mặc gì thì mặc, chẳng liên quan gì tới cậu hết.”

“Cậu nên nhớ rõ quan hệ hiện tại của chúng ta.”

“Bây giờ là tớ nói gì cậu phải nghe, hiểu chưa? Tớ nói không thì là không.”

“Nếu cậu còn bắt ép tớ mặc đồ cậu mua, tớ sẽ nói ra chuyện của cậu đó!”

Tần Uẩn Chi: “……”

“Nghe rõ chưa.” Phương Ninh cực kỳ hung dữ.

Tần Uẩn Chi im lặng vài giây.

“…Biết rồi.”

Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chỉ là khẽ dời mắt đi nơi khác, trong đầu lặp lại lời bác sĩ từng căn dặn: phải cố gắng kiềm chế, không được để ánh mắt dừng lại quá lâu trên người Phương Ninh.

Không thì lại muốn lột áo cậu ra mất.

Tần Uẩn Chi nhắm mắt.

Phương Ninh thì lại nhìn chằm chằm hắn.

Chiêu này thật hữu hiệu, Tần Uẩn Chi vẫn rất sợ bí mật của mình bị lộ, nên ngoan ngoãn hơn hẳn.

Nếu là trước kia, cậu đâu dám dùng kiểu giọng điệu này nói chuyện với hắn.

Phương Ninh vô cùng đắc ý, tâm trạng tốt hơn, lại ngồi xuống tiếp tục chơi mèo.

Một lúc sau, Tần Uẩn Chi hỏi: “Không đói bụng à? Buổi trưa ăn gì chưa?”

“Ăn bánh mì rồi.” Mèo con lông mềm mượt, Phương Ninh cúi đầu cọ mặt vào nó, ngẩng đầu lên thì mũi dính vài sợi lông trắng.

Tần Uẩn Chi giúp cậu phủi sạch, hỏi: “Thế ăn no chưa?”

Phương Ninh gật đầu.

Nhưng chỉ trong giây lát.

Bị Tần Uẩn Chi nhắc đến mới chợt thấy đói bụng.

Chắc là bị dụ.

Tần Uẩn Chi cũng nhìn ra, khóe môi hơi nhếch lên một cách rất nhẹ.

Một nụ cười dịu dàng, chiều chuộng.

“Hai ta cùng đi ăn nhé?”

“Không cần. Tớ không đói lắm.” Phương Ninh lắc đầu.

Ánh mắt đảo một vòng trong tiệm, cậu thấy trước quầy có bắp rang: “Cái này tớ ăn được không?”

“Được.” Tần Uẩn Chi trả lời.

Thế là Phương Ninh không khách khí nữa.

Cậu đứng dậy ra quầy, tự tay múc một ly giấy đầy bắp rang.

Tần Uẩn Chi nhìn cậu, nhắc: “Chỗ khác cũng có đồ ăn đấy.”

Ngoài bắp rang còn có trà sữa, bánh mì sừng bò và mấy món bánh kem dễ thương.

Phương Ninh nhìn thử.

Ban đầu định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng nổi cám dỗ của bánh kem, rút từ tủ lạnh ra một miếng mousse nhỏ: “Tớ ăn mấy món này rồi, có cần trả tiền không?”

“Hay là trừ vào lương của cậu?”

Tần Uẩn Chi: “Ăn ít không sao, không ăn hết thì không cần trả.”

“À.” Phương Ninh tức thì ra vẻ kiêu ngạo: “Vậy tớ ăn hết luôn.”

Tần Uẩn Chi bật cười.

Nói thì nói vậy.

Nhưng thật ra Phương Ninh cũng chỉ ăn một miếng mousse với nửa ly bắp rang.

Cậu ngoan ngoãn ngồi trước quầy, vừa chơi với mèo vừa ăn, còn Tần Uẩn Chi tiếp tục dọn dẹp trong tiệm.

Thời gian cứ thế trôi đi, đến khoảng hai giờ chiều, tiệm mới bắt đầu có khách lác đác.

Ban đầu còn ít người, Phương Ninh còn rảnh rỗi quấy rầy Tần Uẩn Chi chút, cố tình làm chậm công việc của hắn để thỏa mãn tâm trạng vừa độc vừa dỗi của mình.

Nhưng không hiểu sao, mèo bỗng nhiên kéo tới đông, Tần Uẩn Chi bận đến chân không chạm đất, đám mèo con cũng mải chơi, không đụng gì đến Phương Ninh nữa.

Phương Ninh ngồi trước quầy, nhìn Tần Uẩn Chi vừa tính tiền vừa làm trà sữa vừa múc bắp rang, trong lòng bắt đầu có chút áy náy.

Nghĩ tới mấy thứ đồ mình vừa ăn, cậu thấy hơi xấu hổ.

Phương Ninh tự tát mình hai cái, lặng lẽ dịch đến gần chỗ Tần Uẩn Chi đang làm trà sữa, không rời mắt mà nhìn hắn.

Tần Uẩn Chi tưởng cậu nhàm chán: “Muốn tớ mang một con mèo cho cậu chơi không?”

Phương Ninh lắc đầu.

Tần Uẩn Chi: “Có gì thì cứ nói.”

Phương Ninh gật đầu.

Tần Uẩn Chi làm xong trà sữa, bê ly ra ngoài.

Hắn vừa đi, Phương Ninh liền chiếm chỗ của hắn.

Vừa rồi quan sát được cả quá trình pha chế, Phương Ninh cảm thấy mình cũng biết làm.

Trước mặt có một khách nam đang đứng.

Phương Ninh hỏi tự nhiên: “Anh cũng gọi trà sữa à? Mấy phần ngọt?”

“Vừa nói rồi mà, năm phần...” Nam sinh kia đợi lâu nên mất kiên nhẫn, vừa mở miệng thì sững lại ——

Người đứng quầy không biết thay từ lúc nào.

Đổi thành một cậu trai xinh xắn đáng yêu.

Không phải kiểu đẹp quá lố, mà là loại dễ nhìn khiến người khác không thể dời mắt.

Cảm giác cậu với không gian tiệm mèo này thật hợp.

Có lẽ vì cậu giống như một con mèo vậy.

Tóc nâu hạt dẻ mềm mại buông lơi, đuôi tóc hơi xoăn cụp vào trong, khiến gương mặt tròn tròn có chút thịt trông càng thêm mịn màng đáng yêu.

Giống như một chú mèo nhỏ hóa thành người vậy.

Nhưng có vẻ là một chú mèo hay cáu kỉnh.

Cậu trai đứng quầy bị giọng gắt gỏng của khách làm giật mình, đôi mắt tròn tròn chớp một cái, rồi rũ mi, mím môi.

“……”

Chết tiệt.

Nam sinh kia rủa thầm bản thân.

“Xin lỗi, tôi…”

“Vậy anh còn muốn trà sữa không?” Phương Ninh cắt lời hắn.

Cậu chẳng cần xin lỗi gì cả.

Cậu ghi thù.

Lòng dạ hẹp hòi, lại cực kỳ thù dai.

Rõ ràng là nhân viên phục vụ, mà thái độ còn kém hơn cả khách hàng.

Nam sinh kia ngẩn ra, rồi gật đầu lia lịa: “Muốn, năm phần, không… tám phần đường.”

Phương Ninh: “Ừm.”

Cậu cũng không rõ “mấy phần ngọt” là thế nào.

Bắt chước Tần Uẩn Chi vừa nãy pha chế, đến phần thêm đường thì thấy cái gì ngọt là đổ loạn xạ vào.

Vị ngọt đủ để dính cả cổ họng.

Phương Ninh mặt không đổi sắc, đưa ly trà sữa cho hắn.

— Cậu cố ý đấy. Đám keo kiệt này đáng bị như vậy.

Cùng lắm làm lại ly khác.

Nhưng cảnh tượng khách mắng cậu lại không xảy ra như tưởng tượng.

Nam sinh kia không đổi sắc mặt, uống cạn một hơi ly trà sữa, sau đó đặt ly không lên bàn, mặt hơi ửng đỏ, hỏi: “Tôi có thể gọi thêm một ly nữa không?”

Phương Ninh: “?”

Thích đến vậy sao?

Phương Ninh ngẩn người, há miệng: “Được…”

“Vậy phiền cậu rồi.” Nam sinh mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn chăm chú vào miệng cậu lúc nói chuyện, như đang theo dõi từng cử động khẽ mở khẽ khép kia.

Thế nên, khi Tần Uẩn Chi đưa trà sữa xong quay trở lại, trên quầy đã có ba chiếc cốc rỗng.

Mà trong tay Phương Ninh, lại đang làm thêm một ly mới.

Làm xong, cậu đưa qua, nam sinh kia đón lấy.

Vừa uống, vừa không quên trò chuyện cùng Phương Ninh, còn khen ngợi: “Cậu pha trà sữa ngon thật đấy, còn ngọt hơn cả đường mật.”

“Đúng rồi, cậu là sinh viên làm thêm à? Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu.”

Tần Uẩn Chi: “……”

Phương Ninh không đáp lời.

Cậu chỉ nhìn tên nam sinh kia, không nói gì, mãi đến lúc cậu ta sắp uống xong mới chậm rãi mở miệng: “Cậu còn muốn nữa không?”

Nam sinh vội vã gật đầu.

Phương Ninh lại quay sang làm tiếp.

Chẳng cần biết là vị gì, cậu cứ mặc kệ mà đổ lá trà vào một cách liều mạng.

Tần Uẩn Chi: “……”

“Xin lỗi.” Rốt cuộc Tần Uẩn Chi không thể nhịn được nữa, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người: “Phương Ninh, đi với tớ một chút.”

Phương Ninh: “?”

Đi đâu chứ?

Phương Ninh nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu đặt đồ trong tay xuống, đi theo Tần Uẩn Chi ra phía sau.

Phía sau quầy có một căn phòng nhỏ, là nơi để nhân viên nghỉ ngơi khi không có khách.

Bên trong bày biện đơn giản, chỉ có một chiếc bàn và một ghế sô pha nhỏ, tuy hơi hẹp nhưng không đến mức chật chội. Sau khi bật đèn lên thì cũng sáng sủa và ấm áp chẳng kém gì bên ngoài.

Phương Ninh lúc này vẫn chưa hiểu Tần Uẩn Chi định làm gì.

Vừa bước vào, cậu vừa nhìn quanh vừa tò mò hỏi: “Quán bán được nhiều đồ uống vậy, cậu có được chia hoa hồng không?”

Tần Uẩn Chi: “Không.”

Phương Ninh: “……”

Làm không công.

Phương Ninh trợn trắng mắt.

Tần Uẩn Chi lấy một cái gối cổ cứng từ ngăn kéo ra, đặt lên bàn trà, rồi xoay người nói với Phương Ninh: “Ngồi tạm ở đây một lúc được không?”

“?”

Phương Ninh khó hiểu: “Tớ ở đây?”

Tần Uẩn Chi: “Ừ.”

“Tại sao?”

“Bên ngoài đông người quá.” Hắn đáp.

“Cậu cứ ở đây nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc, lát nữa tỉnh lại thì chắc cũng ít người rồi, đến lúc đó cậu ra ngoài cũng chưa muộn.”

Ừm.

Phương Ninh nghĩ nghĩ.

Đúng là bên ngoài rất đông, mà cậu vốn không thích những nơi quá ồn ào náo nhiệt.

Ở lại đây một lúc cũng không tệ, nếu chán thì bảo Tần Uẩn Chi lén mang một con mèo nhỏ tới chơi cũng được.

Cậu suýt nữa đã gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ lại, chẳng phải mình đang ghét Tần Uẩn Chi sao? Sao lại phải nghe hắn?

Không nghe, nhất định không nghe.

Cậu cố gắng kiềm chế ý định gật đầu, mạnh miệng nói: “Tớ mới không cần.”

Phương Ninh cực kỳ bướng bỉnh, nói xong sợ mình đổi ý, lập tức quay người định rời khỏi.

Chỉ là, vừa mới xoay người, một cánh tay bỗng vòng ngang qua người cậu, siết chặt, kéo mạnh cậu trở lại.

Phương Ninh trừng to mắt, sau khi định thần thì bắt đầu giãy giụa.

“…… Tần Uẩn Chi, cậu muốn chết à?!” Cậu vùng vẫy dữ dội, khiến vạt áo bị kéo lật lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng mịn và chiếc bụng phẳng, hơi mỏng manh.

Cánh tay Tần Uẩn Chi áp sát vào đó, cảm giác mềm mại truyền đến khiến sống lưng hắn tê rần, như thể bị điện giật.

Hắn siết chặt cổ họng, cố kiềm nén cảm xúc khác thường đang trỗi dậy trong lòng, kéo Phương Ninh trở về.

Vẫn chưa đủ.

Tần Uẩn Chi ôm ngang lấy Phương Ninh.

Hai tay hắn vòng qua dưới đầu gối cậu, bế bổng cậu lên.

Phương Ninh tức điên, vội vã giơ tay đẩy mặt hắn.

Không chỉ khiến khuôn mặt Tần Uẩn Chi bị đẩy đến lộn xộn, mà vì dùng lực quá mạnh, trên gương mặt anh tuấn của hắn còn hiện ra vài vết đỏ rát như vết xước.

“Cậu dám…… Tớ sẽ hét lên cho mọi người biết!!!”

“Tần Uẩn Chi, cậu chết chắc rồi!!!”

“Mau thả tớ xuống!”

Tần Uẩn Chi không hề có phản ứng gì.

Mặt hắn nóng rát, rất đau, vì Phương Ninh thật sự ra tay rất mạnh.

Nhưng Tần Uẩn Chi chẳng để tâm, thậm chí còn ước gì Phương Ninh mạnh tay hơn nữa, cào rách mặt hắn cũng được.

Bởi vì chỉ cần tưởng tượng lát nữa đi ra ngoài, cái tên ngốc kia nhìn thấy bộ dạng này của hắn sẽ có biểu cảm như thế nào, là hắn lại thấy một trận sung sướng khoái trá không nói nên lời.

Đây không phải là vết thương.

Đây là huân chương hắn sắp đem ra trưng bày.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play