Sau khi hút xong một điếu thuốc, vẻ mặt nhàm chán của Văn Cảnh Bạch vẫn không hề thay đổi, anh dường như chưa có ý định rời đi.
 

Ôn Lê Vãn cảm nhận được ánh nhìn sâu kín dưới vành mũ kia đang dừng lại nơi mình, sống lưng cô theo phản xạ khẽ cứng lại.
 

Một làn gió đêm lướt qua, cái lạnh bất ngờ xâm chiếm thân thể, cô vô thức đưa tay ôm lấy hai cánh tay mình.
 

“Học trưởng, hay là mình quay lại thôi.” Cô khẽ nói.
 

Văn Cảnh Bạch chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, thu lại ánh mắt, đút tay vào túi quần, ung dung bước đi. Bước chân của anh có chút cố ý chậm lại, không nhanh không chậm, lặng lẽ đi tới bên cạnh cô.
 

Thân hình cao ráo cùng tấm lưng rộng lớn của anh, như vô tình chắn lại cơn gió lạnh còn đang len lỏi qua cửa sổ.
 

Lòng Ôn Lê Vãn như gợn sóng lăn tăn.
 

Anh hình như không giống những lời đồn đại lắm…
 


 

Hai người một trước một sau quay về phòng tiệc, trận “đại chiến bánh kem” đã kết thúc, khung cảnh bên trong như vừa trải qua tận thế, nay lại trở về yên tĩnh.
 

Một âm thanh đột ngột vang lên.
 

Tất cả ánh mắt lập tức dồn về hai người vừa bước vào.
 

Trái ngược với bộ dạng bê bết của mọi người, bọn họ vẫn sạch sẽ, gọn gàng, như chưa từng bước vào trận chiến.
 

“Anh Cảnh, anh dắt em gái đi đâu thế?” Lục Dự Châu lè nhè hỏi, men rượu khiến anh ta lớn gan hơn vài phần.
 

“A Cảnh, hai người có chuyện gì thế?” Cận Kỳ, nhân vật chính của buổi tiệc, cũng đầy nghi hoặc nhìn cặp đôi trông quá mức hòa hợp này.
 

Hôm nay anh ta là trung tâm, bị mọi người vây lấy náo loạn cả đêm, giờ mới có thời gian quan sát kỹ người bạn mà Thẩm Giai Nam đưa đến. Khí chất cô gái ấy thanh khiết, yên tĩnh, đôi mắt lại có chút mê hoặc lòng người. Ngoài vẻ dịu dàng, còn phảng phất nét lạnh lùng xa cách. Vóc dáng mảnh mai cân đối, chỉ mặc sơ mi và quần jeans đơn giản, lại mang theo một hương vị khác biệt.
 

Anh ta thầm nghĩ, đúng là một cô gái hiếm có.
 

Nhưng mà, Văn Cảnh Bạch là ai chứ? Thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, con một nhà họ Văn quyền thế hiển hách. Bao năm qua, biết bao cô gái ngưỡng mộ theo đuổi, đều bị anh thẳng thừng cắt đứt hy vọng.
 

Người ta vẫn nói, chỉ có thiên kim nhà họ Cố ở nước ngoài mới thật sự xứng đôi với anh. Hơn nữa hai người còn là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
 

Cảm giác bị nhìn chăm chú, Văn Cảnh Bạch khẽ nghiêng người, che đi ánh mắt dò xét của Cận Kỳ.
 

“Lê Lê, cậu không sao chứ?” Thẩm Giai Nam chen qua đám đông, lo lắng bước đến bên Ôn Lê Vãn.
 

Văn Cảnh Bạch nói sẽ đi tìm cô, kết quả đi một lúc lâu như vậy.
 

“Không sao, tớ chỉ ra ngoài hít thở chút không khí thôi.” Ôn Lê Vãn khẽ cười đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn cô bạn thân.

Văn Cảnh Bạch không hề đáp lại câu hỏi của Lục Dự Châu và Cận Kỳ, chỉ thản nhiên trở về ghế ngồi, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, đầu ngón tay lắc nhẹ, giọng hờ hững mà đầy ngụ ý: “Kết thúc rồi?”
 

Anh nhìn về phía Cận Kỳ.
 

Cận Kỳ sực tỉnh, gật đầu đáp: “Ừ, xong rồi.”
 

Thấy anh chuẩn bị rời đi, Cận Kỳ vội vàng gọi với: “A Cảnh, đưa tôi về một đoạn, tôi uống rượu, không lái xe được.”
 

Lục Dự Châu cũng hét lên theo: “Em cũng uống rồi, anh Cảnh, cho em đi chung với!”
 

Văn Cảnh Bạch khẽ bật cười, nhìn Lục Dự Châu, lạnh nhạt buông một câu: “Không cùng đường.”
 

Lời nói không chút khách sáo, đồng ý đưa Cận Kỳ, nhưng lại từ chối Lục Dự Châu về.
 

Lục Dự Châu không phục: “Không phải chứ? Em và anh trai em ở cùng khu mà!”
 

Văn Cảnh Bạch chẳng có chút xấu hổ khi bị vạch trần, môi khẽ cong lên, nói lời vô tình mà bình thản: “Tôi nói không cùng đường, thì là không cùng đường.”
 

“Anh Cảnh, anh tuyệt tình quá rồi đấy!” Lục Dự Châu giả vờ oán trách.
 

Văn Cảnh Bạch chỉ nhướng mày, thản nhiên nhận luôn danh tiếng ấy.
 

Thấy hôm nay tâm trạng anh có vẻ tốt, mọi người cũng bắt đầu hùa theo đùa giỡn.
 

“Anh Cảnh mà đối với cậu có tình, thì chúng tôi chẳng còn cơ hội nữa.”
 

“Dự Châu, cậu ngoan ngoãn gọi xe đi là vừa.”
 

Mọi người vừa cười đùa vừa gọi tài xế, có người còn trực tiếp đặt phòng khách sạn gần đó để hôm sau mới về.
 

Lục Dự Châu vẫn không đợi được Văn Cảnh Bạch mở miệng.
 

Bởi vì lúc mọi người còn đang trêu ghẹo, ánh mắt của Văn Cảnh Bạch đã rơi xuống người Ôn Lê Vãn bên cạnh.
 

“Em về trường à?” Anh nghiêng đầu, giọng nói ôn hoà mà có chút dò hỏi.
 

“A… Vâng, em với Giai Nam cùng về trường.” Ôn Lê Vãn phản ứng chậm một nhịp.
 

“Giờ này khó bắt xe, tôi đưa hai người về.” Giọng anh như mệnh lệnh, nhưng trong mắt lại lấp lánh chút mềm mại chờ đợi.
 

Ôn Lê Vãn chạm phải ánh mắt sâu thẳm kia, khẽ do dự: “Có phiền anh quá không?”
 

Ánh nhìn cẩn trọng ấy khiến lòng Văn Cảnh Bạch bỗng mềm đi một chút.
 

Giọng nói trầm thấp của anh nhẹ đi vài phần, nghiêm túc: “Không đâu. Cùng đường.”
 

“Vậy… cảm ơn đàn anh.” Ôn Lê Vãn nhẹ nhàng gật đầu, kéo Thẩm Giai Nam cùng rời đi.
 

“Này, đợi tôi với!” Cận Kỳ cũng vội vàng theo sau.
 

Trong phòng tiệc phía sau, Lục Dự Châu như muốn rớt cả cằm. Thật mẹ nó, “cùng đường” cái quái gì, Văn Cảnh Bạch đâu có ở ký túc xá! Một người đông, một người tây, cách cả nửa thành phố! Thế mà còn có thể mặt không đổi sắc mà nói là “cùng đường”?!
 

Anh ta bất chợt vỗ đầu cái “bốp”, buột miệng chửi một câu: “Mẹ kiếp.” Khi nãy ngồi nghỉ, cơn say đã vơi bớt, giờ anh ta mới chợt tỉnh ra…
 

Chẳng lẽ cây cổ thụ ngàn năm, cũng sắp nở hoa rồi sao?!
 

Từng là dân chơi có tiếng, Lục Dự Châu đương nhiên tinh mắt, cảm giác ám muội quẩn quanh giữa hai người họ không thể qua được anh ta. Chỉ là, chắc có người vẫn chưa nhận ra thôi.
 

Nghĩ vậy, trong lòng anh ta dâng lên một niềm vui mừng thay cho bạn thân. Ôn Lê Vãn là cô gái tốt, dịu dàng và thật lòng, anh ta thấy được từ những điều nhỏ nhặt trong đêm nay. Nhưng nghĩ đến một vài chuyện khác, anh ta lại bắt đầu lo xa cho Văn Cảnh Bạch.
 

“Anh Dự, bọn em đi trước nhé.”
 

Có người đánh gãy dòng suy nghĩ của anh ta. Mọi người lục tục rời đi, có người hỏi: “Anh Dự, em gọi tài xế, có cần đưa anh về cùng không?”
 

Anh ta phẩy tay, ánh mắt vẫn chưa thu về.
 

Đợi đến khi ai cũng rời đi, Lục Dự Chu mới tiện tay rút điếu thuốc, ngậm lên môi, ánh lửa nhỏ hắt sáng ánh mắt đang trầm tư.
 

Do dự vài lần, anh ta rút điện thoại ra.
 


 

Ở phía bên kia, xe đang lướt đều đều trên đường.
 

Ở ghế sau, Thẩm Giai Nam khoác tay Ôn Lê Vãn, giọng mềm mại hỏi: “Lê Lê, hôm nay chơi có vui không?”
 

“Ừm.” Ôn Lê Vãn nhẹ nhàng đáp.
 

Cô nhớ lại chuyện buổi chiều bạn thân nói, lỡ như có “tiểu hồ ly tinh” đến dụ dỗ Cận Kỳ, kết quả lại toàn trai.
 

Không nhịn được, cô ghé tai hỏi nhỏ: “Buổi chiều cậu bảo có tiểu hồ ly tinh đâu?”
 

Thẩm Giai Nam nháy mắt ranh mãnh, nhỏ giọng đáp: “Cậu ngày nào cũng học hoặc làm thêm, cũng phải ra ngoài xả hơi chứ.”
 

Im lặng một lát, cô lại nói: “Thật ra tớ cũng tưởng sẽ có mấy cô khác tới, ai ngờ toàn bọn công tử ăn chơi.”
 

Cô chớp mắt, hàng mi dính ít kem chưa lau sạch, bỗng như nhớ ra gì đó, thì thầm: “Tớ hiểu rồi, chắc là vì có Văn Cảnh Bạch, anh ta ghét mấy cô có ý đồ không trong sáng với mình.”
 

Trái tim Ôn Lê Vãn khẽ siết lại, chỉ nhớ duy nhất câu ấy: Anh ghét những cô gái có ý đồ không trong sáng với mình.
 

Vậy… còn mình thì sao?
 

Phía ghế phụ, Cận Kỳ đã dựa vào ghế ngủ say vì uống quá nhiều.
 

Văn Cảnh Bạch một tay cầm vô lăng, tay còn lại gác hờ bên cửa kính, đôi mắt sâu dưới hàng chân mày cao thẳng chăm chú nhìn về phía trước.
 

Dường như đang chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng thì thầm của hai cô gái phía sau.
 

Anh cảm nhận được — cô gái ấy, khi ở cạnh bạn bè thì thoải mái hơn rất nhiều.
 

Không giống như khi ở bên anh — luôn cẩn trọng, dè chừng.
 

“Đinh—” một tin nhắn đến.
 

Văn Cảnh Bạch không vội, tiện tay mở điện thoại nhìn thoáng qua màn hình.
 

“Anh nghiêm túc đấy à?” — chỉ năm chữ ngắn gọn, tên người gửi: Lục Dự Châu.
 

Anh dửng dưng tắt màn hình, không đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play