Ôn Lê Vãn: “Đàn anh, cuối tuần này anh có rảnh không?”
Ôn Lê Vãn: “Em mời anh ăn cơm.”
Vừa nhắn xong câu đầu tiên, cô cảm thấy lời mời có phần đường đột, vội vàng thêm một tin nhắn nữa để bù lại sự lúng túng.
Văn Cảnh Bạch: “Được.”
Anh dường như không phải kiểu người hay nói chuyện, mỗi lời đều như ngọc quý — ngắn gọn mà lạnh nhạt. Đó là ấn tượng mà Ôn Lê Vãn có về anh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT