Cố Chu tỉnh giấc, nhưng cơ thể vẫn như đang chìm trong giấc ngủ, nặng trĩu đến mức gần như không cử động nổi.
Nghĩ đến hôm nay phải đến công ty ký hợp đồng, Cố Chu gắng gượng chống người dậy, lết vào nhà vệ sinh.
Đầu Cố Chu ong ong, nặng trịch, cứ như bị ai đó dùng búa bổ vào. Tay chân bủn rủn, cơ thể mềm nhũn, mỗi bước đi đều loạng choạng như đạp phải bông gòn. Mãi mới mò được đến bồn rửa mặt, Cố Chu định mở vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào gương trước mắt, cậu sững người.
Trong gương… sao lại không có hình ảnh phản chiếu của cậu?
Đầu óc Cố Chu có chút trì trệ, cậu đưa tay sờ lên mặt gương, một cảm giác lạnh lẽo giả tạo truyền đến đầu ngón tay. Cậu thấy trong gương phản chiếu nhà vệ sinh tối om, nhưng tuyệt nhiên không thấy chính mình. Chuyện quái gì thế này? Gương hỏng à?
Cố Chu không hiểu sao lại quay đầu nhìn về phía sau lưng mình. Lúc này, cậu kinh ngạc phát hiện, trên giường lại có một “Cố Chu” khác đang nằm đắp chăn.
Căn phòng rất tối, xung quanh như phủ một lớp sương đen mờ ảo, nhưng cậu lại thấy rõ khuôn mặt của “mình” trên giường. Cái “thấy” này, dường như không phải là nhìn từ nhà vệ sinh, mà như thể cậu đang dí sát mặt vào mép giường vậy.
Lạ thật.
Cố Chu lắc lắc cái đầu đang như ngấm nước của mình, định bụng suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình bị làm sao, thì bỗng nghe thấy một tiếng cười “khì khì” vang lên trong nhà vệ sinh tối tăm.
Cố Chu cứng đờ người. Dù không quay đầu lại, nhưng khóe mắt cậu đã thoáng thấy, chiếc gương không phản chiếu hình ảnh cậu bỗng dưng có nửa cái đầu ló ra từ một bên. Cái thứ không rõ là gì đó đang nhìn ra ngoài qua gương, dường như đang tìm kiếm cậu.
Cố Chu theo bản năng không dám động đậy, dùng khóe mắt liếc nhìn nửa cái đầu kia rụt lại, một lát sau lại từ phía trên gương thò xuống, như đang chơi trốn tìm với ai đó.
Cứ thế thò ra thụt vào quan sát rất nhiều lần, không biết có phải vì Cố Chu cứ đứng im bất động hay không, mà cái thứ đó dường như thật sự không nhìn thấy cậu, cuối cùng cũng biến mất khỏi gương.
Cố Chu lại im lặng chờ đợi không biết bao lâu, thấy thứ kia vẫn không xuất hiện lại, cậu mới khẽ thở phào. Nhưng ngay khi cậu quay đầu nhìn tấm gương, bỗng thấy nửa cái đầu đã biến mất kia đột ngột lao ra từ góc chết phía dưới bên phải gương.
【Khì khì.】
Lại một tiếng cười nữa, khiến Cố Chu như rơi vào hầm băng.
Lúc nãy chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua nên không rõ, giờ đối mặt trực diện, cậu thấy rõ thứ trong gương trông như một đứa trẻ con, ló nửa cái đầu từ góc dưới bên phải gương. Phần mắt của nó như bị ai đó bôi đen kịt, nó nhìn chằm chằm Cố Chu, như thể đang nói: Tôi thấy cậu rồi.
Cố Chu xoay người định bỏ chạy, nhưng sau lưng đột nhiên có một lực kéo cực mạnh. Ngay sau đó, cả người cậu bị lôi tuột vào trong gương.
Cảm giác đó, y như bị cuốn vào lồng máy giặt.
…
Cố Chu cuối cùng cũng nhận ra, hình như mình đang mơ.
Cậu mơ thấy mình bị một con tiểu quỷ lôi vào thế giới trong gương. Vừa vào trong, cậu liền gặp một con quái vật đầu dê cầm đinh ba đuổi theo mình.
Con quái vật đầu dê đáng sợ đó cao mấy chục mét, đi bằng hai chân, một cú đinh ba đâm tới là xiên Cố Chu thành một lỗ.
Nhưng vì là mơ, Cố Chu vẫn chạy thoát được, hơn nữa mặt con quái vật đầu dê kia lại có nét hao hao giống Hà Nhất Hằng, đối thủ của cậu.
“Phù.” Cố Chu vịn tường nghỉ mệt, ngoảnh lại nhìn, quái vật đầu dê không đuổi theo, khung cảnh xung quanh cũng trở nên quen thuộc hơn.
Mặt đất cháy đen nứt nẻ biến mất, trước mắt là con đường lớn rộng thênh thang và cột đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư, cách đó không xa là tòa nhà công ty của cậu.
Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này, trong đầu Cố Chu lập tức nảy ra ý nghĩ phải đi làm. Ý nghĩ này khiến cậu quên bẵng việc mình vừa cảm thấy đang mơ, vội vàng muốn xác định xem mình có bị muộn giờ không.
Cố Chu rảo bước nhanh hơn về phía công ty.
Cố Chu vào thang máy, thấy mình đã an toàn đến nơi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, Cố Chu đến văn phòng của quản lý Vương Tú Di. Sau khi chào hỏi rồi bước vào, cậu lại thấy trong văn phòng chị Vương, không biết tại sao lại dắt theo một con trâu.
Con trâu già bị dây thừng buộc lại, đang “mù mù” dậm chân tại chỗ.
Cố Chu liếc nhìn con trâu, rồi thấy trên đầu gối chân trước của nó có một khối u thịt khổng lồ. Khối u sưng to bằng nửa cái nồi, nặng trĩu trên cái chân trâu đang run rẩy, trông như một đống thịt vụn bị lưới đánh cá siết chặt rồi phình ra, nhìn mà phát tởm.
“Tiểu Cố đến rồi à, ăn sáng chưa?”
“Em chưa ăn.” Cố Chu thành thật trả lời.
“Chưa ăn thì lại đây ăn chung đi.”
Cuộc đối thoại hết sức bình thường, nhưng khung cảnh lại có chút kỳ quái. Cố Chu thấy chị Vương, quản lý của mình, đang ghé sát vào đùi con trâu già, gặm sống khối u thịt kinh tởm trên đó.
Máu mủ lẫn thịt vụn từ khối u chảy dài xuống khóe miệng chị Vương.
Chị Vương ngẩng đầu gọi Cố Chu, khóe miệng còn dính thịt vụn và vệt máu, nhưng chị ta lại không hề thấy có gì lạ, chỉ nhiệt tình gọi Cố Chu lại ăn cùng, thậm chí còn nhường chỗ, để Cố Chu có thể cùng thưởng thức “món ngon tươi mới”.
Cố Chu thấy da đầu hơi tê dại, nhưng lại không nói được cảnh tượng trước mắt có gì không ổn. Ngại từ chối sự nhiệt tình của chị Vương, cậu cũng bước tới, chuẩn bị ăn cùng chị.
Cố Chu cúi người xuống gần chân trâu, nhìn mình ngày càng sát khối u trên đùi con vật, gần đến mức có thể thấy rõ những đường gân xanh nổi cộm trên khối u, cùng với những bọc mủ màu tím căng mọng sắp vỡ tung. Cậu há miệng cắn xuống.
…
“Ọe…”
Trong tiếng “tích tắc” của đồng hồ báo thức, Cố Chu tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng với cảm giác buồn nôn dâng trào. Đầu lưỡi cậu dường như vẫn còn vương lại vị thịt thối rữa, mềm nhũn, như thể một giây trước khi tỉnh giấc cậu vẫn còn đang nhai thứ gì đó bầy nhầy.
Cố Chu rời giường đánh răng súc miệng mấy lần, cuối cùng cũng xua đi được cảm giác kinh tởm đó.
“Sao lại mơ kỳ quái thế nhỉ?” Cố Chu nhớ lại giấc mơ đêm qua. Ngoài cảnh cậu bò lên đùi trâu gặm khối u là đặc biệt rõ ràng, những gì còn nhớ được là bị tiểu quỷ lôi vào gương, và bị tên đầu dê mang gương mặt Hà Nhất Hằng, đối thủ của cậu, truy sát.
Hà Nhất Hằng hóa thành đầu dê đuổi giết cậu, còn có thể nói là “ngày nghĩ gì đêm mơ nấy”. Nhưng bị tiểu quỷ kéo vào gương, rồi còn bị chị Vương mời ăn u chân trâu, mấy cái này thì lạ quá…
Ôi, không được, lại bắt đầu buồn nôn rồi.
Cố Chu vội bắt mình không nghĩ nữa, chỉ là một giấc mơ thôi mà.
“Xoạt ——” Cậu kéo rèm cửa sổ sát đất ra, bên ngoài trời vừa tờ mờ sáng đã xe cộ như nước.
Thời tiết đẹp thật, trời trong, nắng ấm, ánh dương rực rỡ.
Cố Chu đón làn gió nhẹ thổi qua, lòng thầm cảm khái, chỉ cần không nghĩ đến khoản nợ mua nhà gần bảy vạn mỗi tháng, thì ngày nào cậu cũng thấy cuộc đời này tươi đẹp… Còn hễ nghĩ tới, thì cậu với thế giới này lại như đôi bạn chí cốt “nhìn nhau không vừa mắt”.
Cố Chu nhắm mắt làm ngơ với “đôi bạn chí cốt” đó.
Đi làm, kiếm tiền.
·
Chưa đến 9 giờ, Cố Chu đã có mặt ở công ty, đi đến văn phòng của quản lý Vương Tú Di.
Vừa bước vào, Cố Chu đã ngửi thấy một mùi thơm.
Vương Tú Di đang ngồi trước bàn làm việc, trước mặt đặt một xửng bánh bao bột mì trắng có vẻ như trợ lý vừa mua dưới lầu lên. Chị đang tao nhã ăn một chiếc, thấy Cố Chu vào, vẫn nói năng rõ ràng chào hỏi: “Tiểu Cố đến rồi, chắc cậu cũng chưa ăn sáng đâu nhỉ, vừa hay Duyệt Ninh mới mua bánh bao về, cậu ăn chút đi.”
Vương Tú Di tuy bề ngoài là kiểu dân công sở nghiêm túc, tinh anh, thường mặc vest đi giày da, ra vẻ thanh lịch cao ngạo, nhưng thực tế chị đối xử với mọi người rất thân thiện, gần như chưa bao giờ nổi nóng với ai. Điều này khiến quan hệ của chị trong công ty rất tốt. Trợ lý Lý Duyệt Ninh thấy chị hay bỏ bữa sáng, còn chủ động đi mua cho chị.
Cố Chu nghe chị Vương gọi mình, mơ hồ cảm thấy hơi quen tai, như đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy một cái bánh bao.
Khi bánh bao sắp đưa đến miệng, Cố Chu bỗng dưng ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Đây là bánh bao nhân thịt bò ạ?”
“Đúng rồi.”
Cố Chu khựng lại, trong đầu theo phản xạ hiện lên hình ảnh mình gặm u chân trâu trong mơ sáng nay, một cảm giác buồn nôn lại dâng lên.
Cái bánh bao trong tay Cố Chu, ăn cũng không được, mà bỏ xuống cũng không xong, khiến cậu ngứa ngáy khó chịu cả người.
Chị Vương thấy Cố Chu có vẻ kỳ quặc, nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Không phải chưa ăn sáng à, ngẩn ra làm gì?”
Cố Chu gượng cười, nếu cậu nói mình bị giấc mơ dọa sợ, hôm nay không dám ăn thịt bò, chắc chắn sẽ bị cười cho thối mũi.
Cố Chu đành bịa bừa một lý do: “Em… hôm nay không ăn được thịt bò.”
Chị Vương cũng không hỏi sâu thêm, không ăn thì thôi, chị thờ ơ phẩy tay: “Xem qua công việc mới của cậu trước đi, lát nữa bảo Duyệt Ninh mua cho cậu bữa sáng khác.”
Cố Chu như trút được gánh nặng, vội đặt bánh bao xuống, xem tài liệu liên quan đến công việc mới của mình.
Chị Vương nói: “Lần này chị nhận cho cậu một gameshow kiểu mới, chiêu trò rất lớn, có tiềm năng bùng nổ. Cơ hội này không dễ có được đâu, cậu phải biết trân trọng.”
“Vất vả cho chị rồi!” Cố Chu cảm ơn từ tận đáy lòng. Vì scandal lần trước, cậu đã ba tháng không có việc mới.
Cố Chu xem ngay mức cát-sê của công việc lần này. Cát-sê là 10 vạn mỗi tập, show tổng cộng có mười ba tập, không tính vòng tuyển chọn, mỗi tập có thể phải quay năm ba ngày, tổng cộng mất khoảng hai tháng, tổng cát-sê là 130 vạn.
Cố Chu và công ty chia theo tỷ lệ ba bảy, cậu ba công ty bảy. Nhưng dù vậy, mỗi tập cậu cũng được 3 vạn, mười ba tập là 39 vạn, trừ đi thuế má, cậu thực nhận cũng được hơn 20 vạn.
Vương Tú Di nhìn Cố Chu chăm chú xem hợp đồng, ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa, chiếu lên gò má Cố Chu, khiến khuôn mặt đẹp như tranh của cậu nửa ẩn nửa hiện, tạo nên một vẻ đẹp xa xôi, thanh thoát như tranh thủy mặc.
Trên người Cố Chu có một khí chất không hợp với giới giải trí, giống như một vệt sương sớm mờ ảo nơi chân trời lúc bình minh, trong trẻo, tinh khiết, không vướng bụi trần. Khiến người ta mới gặp đã kinh ngạc, nhìn lại không tự chủ mà chìm đắm.
Dù Vương Tú Di đã quá quen với gương mặt của Cố Chu, vẫn không khỏi thán phục vẻ đẹp này.
Chỉ tiếc là, Cố Chu không ăn ảnh lắm, lên hình có lẽ không đẹp bằng một nửa ngoài đời. Vương Tú Di thở dài, nếu không, chỉ riêng với khuôn mặt và khí chất này, dù có người nhắm vào, cũng khó cản cậu nổi tiếng bền vững trong giới giải trí.
Nghĩ đến gương mặt này, Vương Tú Di không khỏi thấy mức cát-sê của show lần này hơi thấp, bèn an ủi Cố Chu: “Cát-sê này hơi thấp một chút, nhưng danh tiếng của cậu hiện tại không tốt lắm, nhân cơ hội này, lấy lại thiện cảm của công chúng, biết đâu có thể lội ngược dòng thành công.”
Cố Chu đương nhiên hiểu điều này. Hơn nữa, cậu đã ba tháng không có việc làm, tiền tiết kiệm sắp cạn kiệt, cứ thế này thì sớm muộn gì cậu cũng phải cuốn gói rời khỏi giới giải trí.
Đến lúc đó thì tiền không, nhà không, danh tiếng cũng không nốt.
“Chị, em sẽ cố gắng làm tốt. Em nhận show này, 《Thông… Hả?”
Nói được nửa chừng, Cố Chu ngơ ngác nhìn lại kỹ tên của show tạp kỹ này, sau đó kinh ngạc lật nhanh phần nội dung show mà mình vừa bỏ qua.
Giọng Cố Chu lạc đi: “Show Bậc Thầy Tâm Linh!? Tâm linh?”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Cố Chu, Vương Tú Di ngồi sau bàn làm việc gật đầu với cậu, ý bảo cậu không nhìn nhầm, đây đúng là một show tạp kỹ tìm kiếm những người có khả năng tâm linh thực sự trong dân gian.
Cố Chu dở khóc dở cười: “Sao lại có cả loại chương trình này nữa? Không thấy lố bịch quá à?”
“Giới giải trí của chúng ta không sợ cậu lố, chỉ sợ cậu nhạt nhẽo. Khán giả bây giờ rất thích mấy chiêu trò huyền học thần bí này. Chương trình này đối với cậu mà nói, chính là một cơ hội quý giá để được chú ý.”