"... Arthur tuy rằng ủng hộ công việc của tôi, nhưng lại rất lo lắng tôi sẽ thích lính gác, anh ấy hình như vì mình không phải lính gác mà cảm thấy tự ti, trước đây anh ấy không như vậy." Cô chuột đồng bưng khay đồ ăn chìm vào hồi ức, "Tôi nhớ rõ, lúc chúng tôi mới quen nhau, anh ấy nói với tôi: Vô luận là lính gác, dẫn đường, hay là mỗi một người bình thường, đều có giá trị tồn tại của riêng mình. Anh ấy sẽ không vì thân phận của mình mà hạ thấp bản thân." Ngay sau đó cô lại nhỏ giọng: "Lần trước tôi nói với anh ấy chuyện chiếc nhẫn bị lính gác lấy đi rồi trả lại, tôi chỉ muốn oán giận với anh ấy một chút về những lính gác đáng ghét đó, nhưng anh ấy liền bắt đầu không ổn. Chiếc nhẫn đó là chúng tôi cùng nhau làm được, bên trong có tên anh ấy, anh ấy rất coi trọng."
Ba người bưng bữa sáng tìm chỗ ngồi, Anne và Tô Quỳ yên tĩnh lắng nghe. Nghe được chi tiết, Anne suy tư nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy, anh ấy càng giống như đang lo lắng cậu bị bắt nạt."
Cô chuột đồng không có tâm trạng ăn cơm, "Tôi biết, anh ấy vẫn luôn rất lo lắng điểm này. Đồng thời cũng sợ tôi thay lòng đổi dạ. Cho nên tôi hiện tại có chút do dự, không biết nên làm gì bây giờ mới tốt..." Cô dùng đũa công cộng gắp miếng trứng bố lỗ duy nhất của mình đặt sang đĩa Tô Quỳ.
Anne kêu lên một tiếng: "Cậu đừng cho cô ấy ăn cái đó. Cấp bậc của cô ấy một ngày tiêu hóa không được nhiều như vậy."
Lúc này Tô Quỳ mới lên tiếng: "Không sao đâu." Cô một ngụm ăn hết. Giá trị dinh dưỡng quá cao, nên có hạn lượng, cấp D mỗi ngày chỉ ăn một cái là đủ. Nhưng Tô Quỳ rất thích vị của trứng này, nên mỗi lần cô chuột đồng chia sẻ cô đều không từ chối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT