“Cha! Mẹ! Các ngươi đừng bỏ ta lại! Ta cầu xin các ngươi đấy! Ta không chọc giận các ngươi nữa! Ta không dám nữa!"
Nhưng bất luận bàng chạy nhanh thế nào, bóng người một đỏ một trắng phía xa cũng nhanh hơn nàng, cuối cùng biến mất ở tận cuối con đường phía xa.
Cuối cùng Lý Tuế không chịu được nữa, cả cơ thể loạng choạng ngã xuống đất, nàng ngồi dưới đất gào khóc.
Khóc mãi khóc mãi, Lý Tuế dần tỉnh lại, nàng nghẹn ngào nhìn về phía sơn động xung quanh, rồi mới hiểu ra vừa rồi mình chỉ đang nằm mơ.
Từ sau khi lần mình rớt từ trên trời xuống, đã bao nhiêu ngày rồi mà mình vẫn không tìm được U Đô.
Nghĩ đến chuyện buồn, Lý Tuế không khỏi đau lòng, rồi lại òa khóc lớn.
Nhưng dù có khóc nhiều thì cũng không thay đổi được tình hình, dù sao mình cũng phải tự đi, nửa canh giờ sau, Lý Tuế ra khỏi sơn động đó, men theo con đường nhỏ tiếp tục đi về phía U Đô. Nàng không biết có phải mình đi nhầm đường không, trên đường luôn gặp rất nhiều ngã rẽ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT