Nhưng mà, rõ ràng Lý Hỏa Vượng còn chưa học được tinh hoa trong kỹ xảo này, hắn cười càng lớn tiếng thì Bạch Linh Miểu lại càng khóc dữ dội hơn.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng mệt rồi, mệt trên mặt chữ, hắn từ từ nhắm một con mắt lại:
“Ta nghỉ ngơi một lát đã...đến lúc đó nhớ gọi ta dậy...chờ ta tỉnh dậy rồi, chúng ta lại tìm đường trở về.”
Sau khi nói xong câu này, Lý Hỏa Vượng chợt mất đi ý thức.
Trong lúc mơ màng, có một số thứ vô cùng quen thuộc ở trong ý thức của Lý Hỏa Vượng, khi thì nổi lên khi thì lặn xuống. Hắn muốn biết nó là cái gì nhưng lại làm không được.
Khi nửa mê nửa tỉnh, suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng không liền mạch được, thỉnh thoảng hắn sẽ quên mất một khắc trước mình đang nghĩ cái gì.
Đột nhiên một khoảng trời sao rực rỡ chiếm cứ lấy đầu óc của Lý Hỏa Vượng. Lúc này, Lý Hỏa Vượng nhớ ra đây chính là sân thượng của trường học, khi đó mình cùng Dương Na đang ngắm nhìn bầu trời đêm, thứ mà bây giờ bản thân nhìn thấy chính là ký ức trong quá khứ của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT