“Bây giờ Lý Tuế càng lúc càng nhận mặt chữ nhanh hơn rồi, bây giờ đã có thể hiểu Hồng Trung đang nói gì rồi. nhưng ta phải dạy dỗ nó, lời nói của một số người người không nhất định là thật.”
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân vang lên từ phía cổng vòm gầm cầu. Hắn nhớ rõ, đó là tiếng của Hoan Hoan.
Lý Hỏa Vượng vừa quay đầu nhìn liền thấy tiểu cô nương đáng yêu đeo ba lô màu đỏ, hai tay đang cầm xíu mại, hơi bất an đứng ở ở đàng ấy. Cô bé trông có vẻ cao hơn trước một chút, quần áo cũng thay đổi, thứ duy nhất không đổi là kịp tóc hoa anh đào trên đầu cô bé.
“Hoan Hoan, không cần cho ta đồ ăn nữa đâu, ta không chết đói được đâu mà. Nếu chết đói thì càng tốt.”
Câu nói của Lý Hỏa Vượng khiến Hoan Hoan lập tức mở to đôi mắt.
“Chú ơi, chú có thể nhận ra cháu rồi! Lâu lắm chú không nhận ra cháu rồi ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT