“Được đấy, đây cũng là một cách hay. Ta còn thắc mắc sao ngươi lại vô duyên vô cớ nuôi một con chó chứ, nhưng nhỡ mà kẻ khác dùng thuốc mê ngấm chậm thì sao? Đến khi ngươi nuốt xuống bụng thì chó cũng chết rồi.”
“Không sao, nếu thấy Màn Thầu trúng độc rồi thì ta có thể tự rạch bụng móc ra tất cả những gì vừa ăn trong dạ dày.”
Gia Cát Uyên kinh ngạc thán phục nhìn Lý Hỏa Vượng nói vậy, hắn muốn nói thêm gì đó, xong lại không nói lên lời.
Thấy Màn Thầu đã ăn xong, đang ngồi bên cạnh nhìn mình không ngừng vẫy đuôi, Lý Hỏa Vượng lại cầm đũa lên.
“Gia Cát huynh, không có độc, chúng ta ăn thôi.”
Bà chủ ấy nói không sai, món mỳ canh cá này cực kỳ tươi ngon. Bên trong có một ít vụn cá màu như để tô điểm, kết hợp cùng nước dùng màu trắng sữa trôi xuống bụng quả thực là hết sáy trong tiết trời tháng chạp này.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang do dự không biết có nên gọi thêm một bát nữa hay không thì hắn chợt ngẩng đầu lên cau mày nhìn về phía bìa rừng bên trái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play