Lâm Mạch bị siết đến lục phủ ngũ tạng như muốn lòi cả ra ngoài, cậu khẽ kêu lên một tiếng: "Đau."
Một bàn tay to lớn véo lấy mặt cậu, ép cậu phải ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt ẩn chứa ngọn lửa giận đang nhảy nhót.
"Trêu đùa tôi vui lắm sao?"
Giọng Sở Quý Thanh vẫn trầm thấp như cũ, chỉ có điều lại pha thêm vài phần khàn đặc. Lâm Mạch bị ghì chặt đến khó chịu, chỉ trong chốc lát, trên môi cậu đã hằn lên vài vết răng.
"Tôi không có trêu đùa anh." Lâm Mạch giãy giụa một chút nhưng không hề lay chuyển được: “Anh đã nói để tôi suy nghĩ, chẳng lẽ tôi không có quyền từ chối hay sao?"
Sở Quý Thanh khẽ cười, nhưng nụ cười này lại khiến Lâm Mạch dấy lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ. Cậu không thể đối đầu trực diện với Sở Quý Thanh được, làm vậy sẽ chẳng nhận được lợi ích gì.
Cậu chậm rãi chớp mắt, trong đáy mắt đã ngân ngấn chút lệ ý. Cậu không khóc thành tiếng, chỉ để nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng nói: "Anh thả tôi ra trước đã, tôi đau..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT