Giang Kí Minh luống cuống đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn đôi chân trần trắng nõn của mình nổi bật trên nền cỏ. Anh hoàn toàn không hiểu nổi tại sao mình đang yên đang lành xem kịch lại đột nhiên mất cả giày vớ. Anh liếc nhìn đôi chân trần của Lâm Hạ, rồi lại nhìn đôi giày thêu màu hồng phấn có nhung xinh đẹp vẫn còn nguyên trên chân Giang Mộc Dao.
"Không công bằng, tại sao chỉ có nàng ấy có giày vớ để đi?"
"Đây có phải là trọng điểm đâu!" Khóe miệng Lâm Hạ giật mạnh, không nhịn được gầm lên: "Trọng điểm là! Lăng Miểu cái con bé tâm thần kia! Nó lột giày vớ của chúng ta!"
Vừa rồi, vào khoảnh khắc cuối cùng của việc truyền tống, hắn đột nhiên cảm giác được rất rõ ràng, chân mình bị một bàn tay nhỏ nắm lấy! Hắn vốn tưởng rằng nàng , vào giây cuối cùng muốn nắm chặt hắn, để mọi người cùng nhau truyền tống an toàn hơn. Nhưng không ngờ, bàn tay nhỏ quỷ dị đó, từ bắp chân hắn, nhanh chóng trượt xuống mắt cá chân, sau đó chân hắn liền trở nên rất lạnh! Hắn đã nói mà! Đụng phải Lăng Miểu cái con quỷ nhỏ này, cuộc đời hắn sẽ trở nên bất hạnh! Hắn không nói đùa đâu!
Giang Kí Minh dở khóc dở cười, trầm mặc rất lâu, rồi nhìn về phía Lâm Hạ. "Thôi đi, Lâm huynh, ngươi có mang giày vớ dự phòng không?"
Lâm Hạ mặt đen sầm: "Ta làm sao có thể mang cái thứ đó. Ai có thể dự đoán được, ra ngoài lại không hiểu sao bị người ta lột giày vớ đâu? Kẻ nào đầu óc bình thường lại đi lột giày vớ của người ta chứ! Trong đầu đứa trẻ kia rốt cuộc chứa cái gì vậy!"
Giang Mộc Dao cúi đầu liếc nhìn đôi chân trần của Giang Kí Minh và Lâm Hạ, ánh mắt dời về đôi giày trên chân mình, cảm thán một câu: "Cảm ơn ơn không lột của Lăng sư muội."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT