Trên khán đài, Bạch Cảnh bị Lăng Miểu khiêu khích đến mức mặt mày đen sầm, lập tức đứng bật dậy. Một bên, Lăng Vũ mím môi, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Bạch sư huynh, muội muội ta tuổi còn nhỏ, nàng không phải cố ý xem thường ngươi, ngươi đừng chấp nhặt với nàng."
Bạch Cảnh từ khi trở thành thân truyền đến nay chưa từng có ai dám nói với hắn những lời như vậy. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Vũ sư muội ngươi nghe một chút cái lời nói của muội muội tốt của ngươi! Nàng bất quá là một phế vật, nàng làm sao dám hấn ta như vậy!"
Lăng Vũ còn chưa kịp nói gì, phía dưới Lăng Miểu lại bắt đầu kêu gọi: "Bạch sư huynh, ngươi rốt cuộc có ra không? Nề hà gì vậy, giáo huấn ta loại tiểu phế vật này còn cần làm công tác tư tưởng sao?"
Bạch Cảnh tức giận đến mức ấn đường đều biến thành màu đen. "Cái gì cũng đừng nói nữa! Ta xem nàng khó chịu đã lâu! Ta hôm nay nhất định phải đi kết thúc nàng!"
Lăng Vũ dường như rối rắm một lát, mới ngẩng đầu, đáy mắt có chút không đành lòng, thanh âm cũng nhu nhuyến: "Lăng Miểu, nàng dù sao cũng là muội muội ta, Bạch sư huynh ngươi giáo huấn giáo huấn nàng, xả giận là được, xin hãy thủ hạ lưu tình đừng đánh chết nàng."
Bạch Cảnh: "Yên tâm đi tiểu sư muội."
Ai, nếu như mỗi người đều có thể đơn thuần lương thiện như Tiểu Vũ sư muội thì tốt rồi. Rõ ràng là tỷ muội, sao một kẻ là thiên tài chân thiện mỹ, kẻ còn lại lại là phế vật đầu óc có bệnh chứ.
Ngồi một bên, Phương Trục Trần khoanh tay, cau mày nhìn Bạch Cảnh một cái. Đối với hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ của Bạch Cảnh, hắn khinh thường. Nhưng nếu tông chủ cùng các trưởng lão không có ý định ngăn cản, hắn cũng không tiện nói nhiều, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở một câu: "Chú ý đúng mực."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT