Bạch Trạch nghi ngờ, nhưng cũng lười hỏi nhiều, Khổn Tiên Thằng vừa trói, những tu sĩ này không dùng được linh khí, chẳng làm được gì, không có gì đáng bận tâm.
Hắn ném Lăng Miểu và Lâm Hạ vào một góc trong căn phòng. Đó là một căn phòng rất rộng rãi, trang trí xa hoa, toàn bộ căn phòng đều mang một tông màu rực rỡ, ngay cả những đường chạm khắc trên cửa sổ gỗ cũng vô cùng tinh xảo, có thể thấy rõ ràng Thành Chủ đã đối xử rất lễ độ với Bạch Trạch và Hạ Vân.
Bạch Trạch đặt người xuống, liền không quay đầu lại đi về phía cửa, hắn nhìn về phía Hạ Vân đang đứng một bên: “Chúng ta đi thôi.”
“Ai? Vội vậy sao? Đi đâu vậy?” Hạ Vân nghiêng đầu nhìn Bạch Trạch, đôi mắt diễm lệ của nàng ẩn chứa ý vị giảo hoạt không rõ.
Bạch Trạch ra hiệu cho nàng nhìn ngọc bội bên hông mình, miếng ngọc bội đó lúc này đang lấp lánh sáng mờ, rất rõ ràng là có người đang liên lạc với hắn.
Hạ Vân tầm mắt đảo loạn: “Ai ai? Nhưng mà, người ta đang gọi ngươi đó, liên quan gì đến ta đâu?”
Bạch Trạch: “… Ngươi cứ nói thẳng đi, có phải muốn ở lại xem tiểu bạch kiểm và tiểu gà không. Ngươi cái đồ này, vừa thấy tiểu bạch kiểm liền không đi nổi, sớm muộn gì cũng có ngày, ngươi phải thua trên điểm háo sắc này! Ngươi còn nhớ mình là người của ta không! Ngươi còn không sợ có ngày làm ta tức chết à.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play