("Con mèo bẩn nhỏ")
“Ực”
“Ực”
Âm thanh nuốt nước bọt vang lên liên hồi, vô số ánh mắt đồng loạt dán chặt vào chiếc nồi ở góc tường.
Trong nồi đang nấu loại mì bò hầm ăn liền từng bị người ta khinh thường trước tận thế, hẳn mười gói liền.
Sợi mì bóng mượt ngập trong thứ nước dùng sánh đặc, tiếng sôi lách tách vang lên không ngớt.
Thơm thật.
Thơm đến mức không thể chịu nổi!
Mùi hương ngạo nghễ ấy như đang xúi giục một đám “người tị nạn” đã mười ngày nửa tháng chưa được ăn no phạm tội.
Ngồi quanh chiếc nồi lớn chỉ có ba nam một nữ, trong khi số người còn lại lên tới hơn hai chục!
Nếu nửa tiếng trước không tận mắt chứng kiến bốn người kia xông pha giữa bầy thây ma và đám thực vật sát nhân, chém giết chúng chẳng khác gì bổ dưa hấu… thì e rằng họ đã sớm lao vào cướp sạch vật tư của nhóm này rồi.
“Ực”
Lại một tiếng nuốt vang lên bên tai Tô Dao.
Cô quay đầu, phát hiện bạn trai mình Chu Vũ Bân đang dán mắt nhìn chằm chằm vào nồi mì, yết hầu chuyển động không ngừng.
Hiển nhiên là đã đói đến mức hoa mắt đỏ mắt.
Tô Dao liếc nhanh một vòng xung quanh, rồi vội vàng lôi từ trong túi ra một gói bánh quy soda nhỏ, lén nhét vào tay Chu Vũ Bân.
“Anh ăn đi.”
Chu Vũ Bân siết chặt gói bánh trong tay, ngạc nhiên nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Sao em còn giữ được?”
“Chỉ còn mỗi gói này thôi.”
Tháng thứ năm kể từ khi tận thế xảy ra, siêu thị lớn nhỏ đều đã bị cướp sạch. Trước khi kho hàng bỏ hoang kia bị lũ xác sống vây lấy, từng có một nhóm người cùng nhau đi kiếm thức ăn, phần lớn tay trắng trở về, thậm chí có người bị thương rồi biến thành thây ma.
Tô Dao cứ bám sát theo Chu Vũ Bân, dáng người cô gầy yếu, không tranh nổi với đám đàn ông trưởng thành hay các bà cô dữ tợn, thế nên chỉ biết chui vào mấy cái tủ thấp chứa bánh quy và thạch trái cây mà lục lọi.