Sau khi Đỗ Trình nói rõ là Chu Cách Hải bảo cậu đến, thái độ của Mục Dã thay đổi hẳn. Nếu phải nói trong tòa nhà này ai được Mục Dã xem là "người tốt", thì người duy nhất chính là Chu Cách Hải. Vì vậy, anh ta cũng tỏ ra lịch sự hơn mà mời Đỗ Trình vào nhà.
Vừa mở cửa, Mục Dã vừa nói:
"Thông thường chẳng ai kiểm tra bằng tốt nghiệp tiểu học cả. Cậu cần thì tôi làm luôn bằng cấp ba cho."
Dù sao thì… ai mà ngờ một người có gương mặt thế kia lại là kiểu "cá lọt lưới" học hành thấp kém?
Đỗ Trình lập tức cúi đầu cảm ơn.
Căn hộ của Mục Dã có cùng thiết kế với phòng của Chu Cách Hải, nhưng vì ánh sáng tốt hơn, đồ đạc lại ít, nên nhìn qua rộng rãi và sáng sủa hơn hẳn. Không gian sống cũng bớt phần nặng nề, trông đơn giản, gọn gàng.
Trên chiếc bàn sát tường chất đầy các loại giấy tờ giả. Mục Dã rút ra một tấm bằng tốt nghiệp trường cấp ba số I thành phố, nhưng khi quay đầu lại thấy Đỗ Trình đang tò mò xoay quanh chiếc máy ảnh nhìn ngắm, anh ta liền đổi ý, nhét tấm bằng trở lại và lấy ra một cái của một trường cấp ba loại xoàng.
"Chụp ảnh trước đã."
Đỗ Trình từng lên hình không ít lần bởi cậu là bức tường được khách du lịch rất hay chọn làm nền khi chụp ảnh. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu làm nhân vật chính trong một tấm hình kiểu người, cảm giác mới mẻ vô cùng, trong lòng không khỏi phấn khích, nét mặt cười tươi không ngớt.
Ảnh thẻ là kiểu ảnh đặc tả ngũ quan, thường sẽ phóng đại khuyết điểm gương mặt. Nhưng "cá lọt lưới" này lại không hề hấn gì. Ngũ quan nhìn riêng thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng tổng thể lại cực kỳ ưa nhìn, nhất là lúm đồng tiền bên má khiến cả gương mặt sáng bừng. Không phải kiểu sắc đẹp khiến người ta "choáng ngợp", mà là vẻ dễ mến khiến người khác tự nhiên hạ thấp cảnh giác, sinh thiện cảm.
Mục Dã nhanh chóng chụp vài tấm, xem lại thấy hình nào cũng đáp ứng đủ yêu cầu ảnh thẻ, bèn tiện miệng nói:
"Mặt mũi thế này không nghĩ đến chuyện debut làm minh tinh à?"
"Debut?" Đỗ Trình nghiêng đầu: "Là gì vậy?"
Hiểu biết của cậu về xã hội loài người phần nhỏ đến từ lời ăn tiếng nói, hành vi của khách du lịch; phần lớn còn lại nhờ Củ Củ "phổ cập kiến thức". Cách tiếp thu thì kiểu "cưỡi ngựa xem hoa", biết lờ mờ cho có vậy thôi.
Mục Dã đỡ trán, ngán ngẩm:
"Thôi, không có gì."
Chưa đến mười phút sau, hai tấm giấy tờ giả mới tinh đã hoàn thành. Tất nhiên, trình độ thì chưa đến mức "thật giả khó phân", nhưng cầm đi xin việc tạm thời thì không vấn đề gì.
Mục Dã cầm hai tấm giấy tờ bước ra, Đỗ Trình ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng không chớp. Trông chẳng khác gì học sinh tiểu học thật sự. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
"Của cậu đây."
Đỗ Trình đưa hai tay đón lấy, đầu ngón tay vô tình chạm nhẹ vào tay Mục Dã. Ngay khoảnh khắc ấy, một loạt hình ảnh bất ngờ hiện lên trong đầu cậu.
"Đại nhân…"
Cô gái yểu điệu bị ép lùi đến chân tường, giọng run run, mắt nhìn xuống. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông phủ kín lấy cô gái, cúi đầu xuống áp sát…
Đỗ Trình mặt mày méo xệch, lập tức nhắm tịt mắt lại vì không nỡ nhìn tiếp. Đến khi mở ra, vừa liếc thấy Mục Dã trước mặt, cậu suýt thì trợn trừng đến rớt cả nhãn cầu, nội tâm gào thét như muốn sụp đổ:
"Mẹ ơi! Hóa ra là hai người các người!!"
Mục Dã không biết cậu vừa "tua lại ký ức" gì, chỉ thuận miệng nói:
"Là bạn của anh Chu thì thôi khỏi tính tiền."
Đỗ Trình trừng mắt nhìn anh ta, cố kìm lại cơn thôi thúc muốn "làm thịt" tên này tại chỗ. Ánh mắt đầy oán khí vô thức liếc sang… đôi môi của Mục Dã. Cậu nghiến răng, siết chặt nắm đấm, bật ra một câu đầy uất ức:
"Miệng anh to thật đấy."
Mục Dã: "…"
Nói xong, Đỗ Trình quay đầu bỏ chạy, cậu sợ nếu ở lại thêm một giây nào nữa là sẽ không kìm được mà tặng cho Mục Dã một bài massage kiểu "tường đè người" phiên bản cực mạnh.
Tường thành tinh, không có gì nổi bật ngoài một thân thể… siêu cứng, siêu khỏe. Nếu Đỗ Trình mà ra tay thật, một cú đấm thôi có khi Mục Dã đi luôn về trời.
"Thình thịch thình thịch"
Đỗ Trình lao thẳng xuống cầu thang, chỉ dám dừng lại ở tầng bốn. Cậu thở dốc một hồi, rồi lại đưa tay lên… sờ ngực mình.
Không phải ảo giác, chỗ lõm thật sự đã đầy lên một chút.
Tại sao chứ?
Đỗ Trình hồi tưởng lại mọi việc, lúc cậu lên đến nơi, Mục Dã đang cãi nhau với một cô gái. Nhìn tình hình, rất có thể chính là người phụ nữ từng bị ép vào người cậu mà hôn từ mấy trăm năm trước. Rồi sau cuộc cãi vã của hai người đó, ngực cậu… đã hồi phục một phần.
Dường như nắm được chút manh mối, Đỗ Trình ôm hai tấm giấy tờ giả quay về, vừa bước vào liền gõ cửa phòng Chu Cách Hải, háo hức kể lại phát hiện của mình.
Chu Cách Hải lặng lẽ lắng nghe, sắc mặt không có gì là ngạc nhiên:
"Nếu linh lực của cậu bị người ta lấy mất, thì tất nhiên cũng có cách lấy lại. Mà tất cả những người lấy linh lực của cậu đều là… các cặp đôi. Chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp."
"Có câu ‘Gỡ chuông phải tìm người buộc chuông’. Con đường của cậu, e là nằm ở chính những cặp đôi ấy."
Đỗ Trình gật đầu lia lịa:
"Củ Củ cũng nói y chang!"
Chu Cách Hải: "Cậu ta nói sao?"
Đỗ Trình đáp với vẻ cực kỳ nghiêm túc:
"Củ Củ nói, từ xưa đến nay, tường luôn là nơi lý tưởng để các cặp đôi tỏ tình. Ngày xưa thịnh hành kiểu cổ tường như tôi, bây giờ loài người đã phát triển lên ‘tường điện tử’, gọi là tường tỏ tình. Từ cổ chí kim, tình yêu và bức tường là một mối quan hệ vừa rối ren vừa dây dưa chẳng dứt được."
Chu Cách Hải: "…"
Con quạ bán yêu đó đúng là cái gì cũng bịa được.
"Cậu đã thành tinh thì đừng lúc nào cũng lấy người khác làm tiêu chuẩn." Chu Cách Hải nghiêm túc nói.
Đỗ Trình lập tức gật đầu, rút cuốn sổ tay nhỏ ra, cẩn thận ghi lại từng chữ:
"Tôi nhớ rồi."
Chu Cách Hải: "…"
Ngày đầu tiên thành tinh, Đỗ Trình đã thuận lợi tìm được chỗ ở. Sang ngày thứ hai, Chu Cách Hải đã vội vàng dúi cho một tờ báo tuyển dụng để đi tìm việc.
Chu Cách Hải nhắc nhở:
"Tìm việc tay chân thôi, đừng chọn mấy công ty quá đàng hoàng, giấy tờ giả dễ bị phát hiện."
Đỗ Trình: "Tôi hiểu rồi."
Cậu nằm bò trên bàn xem báo. Bàn ăn trong nhà Chu Cách Hải được làm thấp hơn bình thường để thuận tiện cho người ngồi xe lăn. Đỗ Trình ngồi trên ghế đẩu, cả người gần như dán sát lên mặt bàn, tay cầm bút, mặt mày nghiêm túc. Cậu khoanh tròn từng mục tuyển dụng phù hợp trên báo, rồi cẩn thận chép lại vào cuốn sổ tay nhỏ của mình.
Chu Cách Hải từng gặp không ít yêu quái. Một khi đã tu luyện đến mức hóa hình, chắc chắn đều phải trải qua năm tháng mưa gió dập vùi, bao nhiêu thăng trầm của thế gian. Những yêu quái đó có kẻ ranh mãnh, có kẻ khôn ngoan, có kẻ ngu ngốc, nhưng kiểu như Đỗ Trình thì thật sự là lần đầu tiên gặp. Dù vừa mở miệng đã nói chuyện giết người, nhưng lại nghe lời đến mức khiến người ta không nỡ nặng lời.
"Vậy tôi đi tìm việc trước đây."
Giải quyết vấn đề sinh tồn là bài học vỡ lòng của mọi yêu quái. Đỗ Trình không chỉ muốn tìm lại linh lực để giữ mạng và bảo vệ hình người khó nhọc có được, mà còn muốn sau này có thể sống một cuộc đời "con người" thật tốt.
Chu Cách Hải: "Ăn cơm rồi hãy đi."
Thật ra thì Đỗ Trình đang rất đói, chỉ là ngại không dám nhắc đến chuyện ăn uống. Nghe Chu Cách Hải chủ động đề cập, cậu cảm động nói lời cảm ơn, rồi ngồi xuống ăn một bát cơm nguội chan nước lạnh, ăn ngon lành đến nỗi mắt cũng nheo lại vì thỏa mãn.
Chu Cách Hải nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh nhạt:
"Ăn chưa no thì còn nữa."
Đỗ Trình đúng là chưa no. Từ lúc hóa hình đến giờ cậu luôn trong trạng thái đói cồn cào. Nhưng Chu Cách Hải nói đúng, anh ấy không nuôi nổi cậu, mà cũng chẳng có lý do gì để nuôi. Người đến nhờ giúp là cậu, lẽ ra cậu mới là người phải đền đáp anh ấy. Miễn sao không chết đói là được rồi, sao có thể ăn nhiều đến thế?
Đỗ Trình mang theo sổ tay nhỏ và hai tấm giấy tờ giả, Chu Cách Hải còn cho cậu thêm mười đồng, bảo cậu dùng để đi xe buýt. Trước khi cậu đi, Chu Cách Hải hỏi:
"Cậu biết đi xe buýt không?"
Đỗ Trình gật đầu chắc nịch:
"Biết! Củ Củ dạy tôi rồi!"
Trước khi hóa hình, cậu đã không ngại học hỏi, tra hỏi Củ Củ đủ thứ về cách hòa nhập vào xã hội loài người. Với cậu, đi xe buýt chỉ là chuyện nhỏ như muỗi.
Nhưng cuối cùng, Đỗ Trình lại không đi xe buýt vì nghĩ tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy. Cậu đi bộ hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến trước một tòa nhà sang trọng lộng lẫy.
Cậu so lại địa chỉ trong sổ tay một lượt, xác nhận không nhầm chỗ, rồi cẩn thận cất sổ, vỗ vỗ ngực lấy tinh thần, hít một hơi thật sâu và bước vào trong, thẳng lưng như một người đàn ông đàng hoàng đi tìm việc.
Giữa ban ngày ban mặt, tòa nhà rộng lớn ấy lại vô cùng vắng vẻ, gần như không thấy bóng người. Nền đá cẩm thạch trắng bóng loáng đến mức có thể soi rõ hình phản chiếu. Đỗ Trình bất giác nín thở, dè dặt gọi:
"Có ai không?"
Từ phía sau quầy lễ tân, một giọng uể oải vang lên:
"Cậu tìm ai?"
Đỗ Trình men theo hướng phát ra âm thanh đi tới:
"Tôi tới xin việc."
Nhân viên lễ tân ngẩng đầu một cách lười nhác, mới ngáp được nửa chừng thì lập tức khựng lại, mắt nhìn trân trối vào Đỗ Trình:
"Cậu… đến xin việc?"
"Vâng." Đỗ Trình mở sổ tay ra kiểm tra lại một lượt.
"Tôi thấy chỗ các anh đang tuyển bảo vệ?"
"Bảo vệ?!" Người kia đứng bật dậy, kêu to như thể nghe được chuyện gì đó khó tin:
"Honey, cậu đang đùa tôi đấy à?!"
Vị trí bảo vệ yêu cầu tối thiểu bằng tốt nghiệp cấp hai. Điều này khiến Đỗ Trình có hơi chột dạ, dù gì bằng của cậu cũng là hàng giả.
Cậu vội vàng hỏi với giọng điệu chân thành:
"Tôi có bằng tốt nghiệp cấp ba, được không ạ?"
Nhân viên tiếp tân: "…"
Cuối cùng, Đỗ Trình bị kéo vào bên trong.
Tòa nhà bên trong còn rộng hơn bên ngoài tưởng tượng, sau sảnh là một hành lang hẹp kéo dài. Người kia kéo cậu rẽ một khúc quanh, đẩy cửa một căn phòng rồi ấn Đỗ Trình ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt sáng rực như thể vừa nhặt được bảo vật: ( truyện trên app t.y.t )
"Cậu ngồi đây đừng nhúc nhích, tôi đi gọi ông chủ của chúng tôi tới!"
Đỗ Trình nghĩ, chắc đây là phần "phỏng vấn" rồi. Cậu rất ngoan ngoãn ngồi chờ, trong đầu lặng lẽ ôn lại lời thoại ứng xử khi đi xin việc.
Không lâu sau, tiếng cửa mở vang lên. Đỗ Trình lập tức đứng dậy, quay đầu lại nhìn. Đó là một người đàn ông cao ráo, mặc full cây trắng.
Hai người chạm mắt nhau, ánh nhìn đối diện. Đôi mắt người đàn ông lập tức mở to, đồng tử co rút, giây tiếp theo lập tức đóng sầm cửa sau lưng, cảnh giác hỏi:
"Cậu là dân bên đường nào?!"
Đỗ Trình im lặng một chút, rồi vẫn thành thật trả lời:
"Phố Linh Tuyền."
Bản thể của cậu chính là bức tường nằm ở con phố đó.
Đối phương là một người tên Đường Phù, nghe xong thì: "…"
Anh ta liếc từ đầu đến chân một lượt, nhìn với ánh mắt bán tín bán nghi:
"Cậu không phải người của Câu Lạc Bộ Thiên Khảm đấy chứ?"
Với ngoại hình thế này mà đến xin làm bảo vệ, ai mà biết được có phải đối thủ phái nội gián sang cài cắm không.
Đỗ Trình lắc đầu:
"Không phải, tôi định sau chỗ này sẽ qua đó."
Đường Phù: "Ý cậu là gì?"
"Ý tôi là, nếu ở đây phỏng vấn không đậu, thì tôi sẽ sang bên đó thử."
Đỗ Trình trả lời rất thẳng thắn.
Đường Phù đập mạnh tay xuống đùi, nắm chặt lấy tay Đỗ Trình, mắt sáng rỡ như lửa:
"Không cần đi đâu hết, cậu trúng tuyển rồi!"
Đỗ Trình không ngờ tìm việc lại suôn sẻ đến vậy, thậm chí đối phương còn chưa xem bằng cấp cấp ba của cậu. Cậu thở phào nhẹ nhõm, lịch sự bắt tay lại:
"Cảm ơn, ông chủ."
Đôi mắt Đường Phù lúc này giống như đèn pha rọi thẳng vào mặt Đỗ Trình. Ánh mắt không chỉ đang ngắm gương mặt đẹp, mà là đang thấy… tiền, rất nhiều tiền!
Ông trời đúng là thương anh ta, tự dưng ném thẳng xuống một cái "mỏ vàng"!
"Cậu tên gì?"
"Đỗ Trình."
Đỗ Trình!
Đường Phù cười tươi đến mức khóe miệng sắp ngoác tới mang tai:
"Tên hay đấy! Tôi thích! Nghe là biết tương lai sẽ thành sao hạng A ở chỗ này!"
Sao?!
Tai Đỗ Trình khẽ động. Cậu nhớ Mục Dã cũng từng nói muốn cậu "ra mắt làm minh tinh".
"Nhưng… tôi đến ứng tuyển làm bảo vệ, không phải làm sao." Đỗ Trình nhỏ giọng nhắc.
Đường Phù vỗ tay cậu, cười như bà sói đội lốt bà ngoại:
"Không quan trọng đâu~"
Rồi kéo tay cậu ngồi xuống ghế, bắt đầu vẽ nên một bức tranh tương lai huy hoàng:
"Cậu đừng hiểu lầm, chỗ chúng tôi thật ra là một câu lạc bộ nghiêm chỉnh, cực kỳ chính quy…"
Đỗ Trình lập tức rút tay lại:
"Vậy thì… tôi không thể làm ở đây được."
Đường Phù hoảng hốt không thôi. Ông trời khó khăn lắm mới ném xuống cho anh ta một cái cây hái ra tiền, sao có thể để nó chạy mất chứ!
"Tại sao không?!"
Đỗ Trình trả lời rất đàng hoàng:
"Tôi không muốn làm ở công ty quá… chính quy."
Đường Phù: "…"
Thật sự luôn á? Thẳng như tường luôn đấy?
Đường Phù cắn răng. Dạo này việc kinh doanh thật sự quá thê thảm, cho dù có là hoa anh túc độc, anh ta cũng sẵn sàng liều mình uống máu độc mà cầm cự thêm một thời gian. Thế là vội vàng nói:
"Nếu sau giờ làm cậu muốn... ‘ra ngoài’ với khách để kiếm thêm, tôi không can thiệp."
Ra ngoài? Ra mắt? Có lẽ là… ý tương tự?
Đầu óc Đỗ Trình bắt đầu rối như tơ vò.
Thấy "cây ATM" vẫn chưa gật đầu, Đường Phù bắt đầu sốt ruột, đập mạnh tay xuống bàn:
"Chuyện lương thưởng có thể thương lượng! Tôi chia cho cậu 50% hoa hồng, mức cao nhất trong tiệm! Ở cái chỗ như Hội quán Thiên Khảm chắc chắn không có đãi ngộ này đâu!"
Đỗ Trình suy nghĩ một chút, rồi móc cuốn sổ tay trong túi ra lật xem lại thông tin. Xem xong, cậu ngẩng đầu, nhìn Đường Phù đang háo hức mong chờ:
"Bao nhiêu tiền một tháng?"
Làm bảo vệ thì ba nghìn một tháng, bao ăn bao ở. Còn làm… cái gì đó mà "ra mắt" chắc phải nhiều hơn nhỉ? Nếu được bốn nghìn thì liều thử cũng không sao. Dù sao đến giờ đối phương cũng chưa đụng đến bằng cấp của cậu.
Đường Phù ngẫm nghĩ vài giây, đầu óc tính toán xoắn xuýt rồi cẩn thận đề nghị:
"Tôi trả cậu mười nghìn tệ lương cứng, chia hoa hồng 50%, không giới hạn thu nhập. Nếu mỗi tháng doanh thu đạt trăm nghìn, tôi thưởng thêm 2% doanh số. Cậu thấy sao?"
Đỗ Trình: "... Được!"
Vậy là hợp đồng được ký. Đỗ Trình chính thức có việc làm.
Đường Phù cầm bản hợp đồng, cười nham hiểm như thể đã nhìn thấy viễn cảnh cậu "con cưng của hội quán" này khuấy đảo toàn thành phố.
Còn Đỗ Trình thì cầm bản hợp đồng, trong lòng đầy phấn khởi, lương cao như vậy thì từ nay cậu sẽ không còn phải lo miếng cơm manh áo nữa. Vấn đề sinh tồn đã giải quyết xong, cậu có thể toàn tâm toàn ý đối phó với chuyện khiếm khuyết hình người rồi!
Hội quán bắt đầu hoạt động từ 7 giờ tối. Hiện giờ còn chưa đến giờ làm nên Đường Phù sắp xếp cho Đỗ Trình tham gia huấn luyện ban ngày, buổi tối lập tức vào ca làm việc.
Đỗ Trình đồng ý, nhưng lại nói mình muốn về nhà một chuyến trước đã.
Đường Phù ra sức thuyết phục cậu ở lại. Anh ta có thể thu xếp chỗ ở ngay trong hội quán cho Đỗ Trình. Đỗ Trình suy nghĩ một lúc, nghĩ rằng mình đang ăn nhờ ở đậu nhà Chu Cách Hải cũng không tiện cho lắm. Nhưng nếu muốn chữa khiếm khuyết hình người, cậu vẫn cần Chu Cách Hải chỉ dẫn, vì vậy chưa vội nhận lời. Cậu nghiêm túc nói:
"Tôi muốn về hỏi ý người đang sống cùng trước."
Đường Phù trợn tròn mắt:
"Cậu đang sống chung với người khác?"
Đỗ Trình gật đầu.
"Nam hay nữ?"
"Nam."
Đường Phù cạn lời. Anh ta cố nuốt xuống tiếng thở dài khó tin, gắng gượng nói:
"Nhưng mà… chỗ chúng tôi là hội quán phục vụ cho… nữ giới mà."
Đỗ Trình nghiêm túc hỏi lại:
"Vậy… tôi không thể phục vụ nữ giới sao?"
Đường Phù: Hoang dại quá rồi đấy bảo bối ạ.
Anh ta nhướn mày xác nhận:
"Ý cậu là… cậu thuộc kiểu ‘gái trai đều tiếp’ đúng không?"
Đỗ Trình nghiêm mặt, vội vàng đính chính:
"Tôi không ăn thịt người. Bất kể nam hay nữ, tôi đều không ăn."
Đường Phù: "…"
Ngầu dữ thần.
Thật sự quá hợp để làm ở chỗ này luôn!
Đường Phù đích thân tiễn Đỗ Trình ra ngoài, thái độ như mẹ hiền tiễn con đi thi đại học, dịu dàng vỗ vỗ lên bờ vai cứng cáp vững chãi kia. Bờ vai này, vừa rộng vừa thẳng, đúng chuẩn cây rung tiền.
"Cậu ở đâu, tôi gọi xe đưa cậu về."
Xe công nghệ đắt hơn xe buýt nên Đỗ Trình từ chối thẳng thừng:
"Tôi không có tiền."
Cây hái ra tiền lại nói mình không có tiền, Đường Phù gần như phát hoảng, vội vã ân cần hỏi:
"Cậu dùng Alipay hay WeChat? Tôi chuyển khoản ngay cho cậu."
Đỗ Trình lại lắc đầu:
"Tôi không có Alipay cũng không có WeChat."
Sau một hồi trò chuyện, cuối cùng Đường Phù cũng hiểu ra. Người trước mặt mình chẳng khác nào vừa xuyên không từ thời nguyên thủy tới, đến cả điện thoại cũng không có. Mà bạn trai thì… cũng chẳng thèm mua cho cậu một cái.
Nghe vậy, trong lòng Đường Phù ngổn ngang trăm mối, buồn vui lẫn lộn, lập tức sai người lấy ngay 1.000 tệ tiền mặt đưa cho Đỗ Trình.
Đỗ Trình nhìn thấy một cục tiền mặt dày cộp, suýt thì choáng váng tại chỗ.
"Cảm ơn…"
Đường Phù thở dài, giọng đầy tâm trạng:
"Tiền này cậu cứ giữ lấy. Đàn ông… không dựa dẫm được đâu."
Đỗ Trình nghiêm túc lắc đầu:
"Anh ấy rất tốt với tôi."
Đường Phù lập tức bị chuyện tình "mỹ thiếu niên và bạn trai khiếm khuyết" hấp dẫn, tò mò gặng hỏi thêm vài câu.
Đỗ Trình bắt đầu kể từng chuyện nhỏ:
"Anh ấy cho tôi ăn cơm thừa, cho tôi ngủ ghế sofa trong phòng khách, còn cho tôi tiền nữa."
(Còn vụ giấy tờ giả thì… thôi, tạm thời không kể.)
Đường Phù há hốc mồm.
"… Anh ta cho cậu bao nhiêu tiền?"
Cơm thừa, ghế sofa, mà còn khiến một cậu trai đẹp thế này cam tâm tình nguyện đi theo? Phải là bao nhiêu tiền mới đạt được hiệu quả ấy?
Đỗ Trình rút tờ 10 tệ được gấp phẳng phiu từ túi ra, giơ lên một cách trân trọng:
"Mười tệ."
Đường Phù: "…"
Cảnh sát ơi! Ở đây có một thiếu niên xinh đẹp bị tra nam "tẩy não" rồi! Mau đến cứu với!!!