“Tiên sinh, uống chút nước ấm nhé?”
Chàng trai trẻ nhận lấy cốc nước mà nhân viên đưa tới, lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
Đây là một trung tâm tư vấn tâm lý tư nhân, thiết kế theo tông màu ấm, trong sảnh vang lên bản nhạc dịu dàng du dương nhẹ nhàng.
Vì là ngày nghỉ, số người đến tư vấn gấp đôi thường ngày, ai nấy đều mặt mày ủ ê, hoặc nóng nảy bất an.
So với họ, chàng trai trẻ yên tĩnh và điềm đạm lại có vẻ hơi lạc lõng.
Sau khi lần lượt tiếp đón xong những người khác, nhân viên trở lại quầy lễ tân, chú ý thấy ánh mắt đồng nghiệp cứ đặt trên người chàng trai kia, liền vỗ cô một cái.
Đồng nghiệp giật mình hoàn hồn, hạ giọng nói lời trong lòng: “Ôn tiên sinh thật đẹp trai.”
Một người khác vừa điền xong phiếu thông tin, nghe thấy vậy, thuận mắt nhìn theo.
Chàng trai trẻ khoác ngoài một chiếc áo khoác dày màu be, bên trong là sơ mi tay dài đơn giản, thân hình gầy gò mà đường nét lại trơn mượt kéo dài đến tận eo.
Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, khiến lá khô xào xạc vang lên. Người nọ hơi ngẩng đầu, lộ ra gò má thanh tú.
Quả thật rất đẹp, người này nghĩ thầm.
Trên sô pha bên cạnh người trẻ tuổi, có một cặp mẹ con đang ngồi, đứa nhỏ nhìn không đến sáu tuổi..
Từ lúc vào đến giờ mẹ đều cúi đầu, nắm chặt cổ tay đứa bé, không nói lời nào.
Đứa trẻ liếm đôi môi khô khốc, với tay lấy ly nước trên bàn.
Cánh tay đứa trẻ rõ ràng không đủ dài, không lấy được ly, quay sang nhìn mẹ như cầu cứu, thấy mặt mẹ tối sầm, mấp máy môi nhưng không dám lên tiếng.
Đang rối rắm, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, đưa nước ấm cho đứa nhỏ.
Cô bé sững lại, bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của chàng trai trẻ, lễ phép lí nhí nói một tiếng cám ơn.
Khúc nhạc đệm giữa họ rơi vào mắt nhân viên lễ tân, nhất thời ai cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Ngoại hình tuấn tú, đối nhân xử thế dịu dàng – sao một người như vậy lại có vấn đề tâm lý chứ?
Sau khi đưa ly nước cho cô bé, Ôn Tân lại yên lặng ngồi xuống chỗ cũ.
Một lúc sau, cậu nghe lễ tân gọi tên mình.
“Ôn tiên sinh, đến lượt ngài rồi.”
Đây không phải lần đầu Ôn Tân đến đây, quen đường bước vào văn phòng của bác sĩ tư vấn mà mình đã đặt hẹn, vừa hay người trước đó vừa ra.
Ôn Tân gõ cửa, nghe thấy bên trong đáp “Mời vào”, mới đẩy cửa bước vào.
Bố trí trong phòng tư vấn rất ấm cúng, giấy dán tường màu vàng nhạt, bên cửa sổ là những chậu cây xanh đung đưa trong gió, trên sô pha thậm chí còn đặt hai con gấu bông to.
Thấy ánh mắt Ôn Tân dừng lại nơi hai con gấu, bác sĩ tư vấn mỉm cười: “Cậu có thể ôm nó một cái.”
Ôn Tân không chút do dự, ôm lấy một con gấu bông vào lòng.
Cảm giác trong tay là lớp lông mềm mịn, không giống với cảm giác khi cậu ôm cục bông đen.
Lông của cục bông đen như gai nhọn, hơi cứng, chạm vào tay thấy nhói hơn nhiều.
Bác sĩ tư vấn mở hồ sơ của Ôn Tân, bắt đầu ghi chép.
Thời gian cho mỗi buổi tư vấn tâm lý thường khoảng một giờ, nhưng Ôn Tân chỉ cần nửa tiếng, vì cậu rất phối hợp, cơ bản là hỏi gì đáp nấy, không giấu giếm.
Chỉ trừ những vấn đề liên quan đến gia đình là tuyệt nhiên không hé môi nửa lời.
Ôn Tân không có thói hư tật xấu, bởi tính cách ôn hòa, không tranh không giành, hầu như chẳng có điểm nào khiến người khác ghét bỏ. ( truyện trên app t.y.t )
Nhưng lại ít nói nên rất khó thiết lập mối quan hệ thân thiết với người khác, vì vậy bác sĩ tư vấn đoán rằng nút thắt nằm ở gia đình.
Vì vậy, khuyến khích Ôn Tân nên tiếp xúc nhiều hơn với những loài động vật nhỏ nhắn dễ thương và vô hại, nếu điều kiện cho phép thì thử nuôi một con thú cưng, qua đó khiến tinh thần trở nên thoải mái hơn.
Ôn Tân nghe lọt lời khuyên ấy.
Trước đây có lần đến tư vấn, cậu từng nói mình đã đến cửa hàng thú cưng gần nhà, nhưng những lần sau đó, chủ đề trò chuyện nhiều hơn lại là một con mèo hoang màu đen vừa xuất hiện trong khu dân cư.
Thấy Ôn Tân thể hiện sự thích thú, bác sĩ tư vấn cũng cổ vũ: “Nếu chắc chắn đó là một con mèo hoang không có chủ, mà lại không ghét sự tiếp cận của cậu, thì có thể mang nó về nhà.”
Mùa thu đến, thời tiết lạnh nhanh, động vật hoang dễ mắc bệnh, nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa trên đời này không thiếu người có tâm lý biến thái lấy ngược đãi tìm niềm vui, pháp luật làm cho bọn họ không có cách nào xuống tay với người, bọn họ liền quay đầu lại sát hại động vật lang thang không ai quản, dẫn đến hoàn cảnh sinh tồn của động vật lang thang càng thêm nghiêm trọng.
Những lời này làm cho Ôn Tân không khỏi cảnh giác.
Cục bông đen đó rất hiếm khi để cậu đến gần, chỉ duy nhất một lần cậu sờ được vào bộ lông của nó, liền phát hiện trên lông dính máu khô đã đóng vảy.
Ôn Tân không chắc dưới lớp lông dày kia có còn vết thương nào không.
Trong tiểu khu người đến người đi, cho mèo ăn phần lớn đều là người già về hưu, hoàn toàn không thể biết ai là kẻ đã ra tay.
Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc nuôi mèo. Lần trước đến đây, cậu đã quyết tâm thực hiện.
Bác sĩ tư vấn hỏi vài câu, rồi cười hỏi: “Lần trước cậu nói muốn đưa Tiểu Hắc về nhà, kết quả sao rồi?”
Ôn Tân ngừng lại một chút, lắc đầu: “Tôi đã nói chuyện với nó rồi, nó không muốn cho lắm.”
Trong đầu bác sĩ tư vấn lập tức hiện ra cảnh một người một mèo đối diện nhau kêu meo meo.
Ông ta ho khẽ một tiếng, thuận miệng hỏi tiếp: “Vậy cậu nói chuyện với nó kiểu gì?”
Ôn Tân đáp: “Tôi hỏi nó có muốn theo tôi về nhà không.”
Bởi vì cậu nói rất nghiêm túc, bác sĩ tư vấn đoán khi hỏi con mèo câu đó, thái độ anh cũng y chang, nhất thời không nhịn được: “Phụt.”
Ôn Tân: “?”
Bác sĩ tư vấn vội vàng che giấu nụ cười. Ông không ngờ đối phương vẫn giữ được nét ngây thơ của trẻ con.
Mèo thì đâu hiểu tiếng người, làm sao mà trả lời được.
Ông không vạch trần, chỉ nói: “Lời hứa của con người đối với động vật vẫn quá mơ hồ, chúng không cảm nhận được đâu, cậu có thể dùng những cách mời gọi thực tế hơn.”
Ôn Tân vểnh tai lên, khiêm tốn hỏi: “Ví dụ như?”
Đây không phải là lần đầu tiên các bác sĩ tư vấn khuyên người khác nên nuôi thú cưng, liền mỉm cười: “Chẳng hạn như chuẩn bị ít hạt khô hoặc pate mèo.”
...-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Sau khi vào thu, trời thường âm u mưa gió, ánh sáng cũng tắt nhanh hơn mùa hè.
Ôn Tân bước ra khỏi trung tâm, một cơn gió lạnh ập tới, làm rối tung mớ tóc lòa xòa trước trán.
Trên bầu trời đã tích tụ một tầng mây mỏng, cậu sợ sắp mưa nên bước nhanh về phía nhà.
Khi đi vào khu vườn trong khu chung cư, Ôn Tân phát hiện dưới lầu có rất nhiều người đang tụ tập, tiếng nói chuyện ồn ào, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Cậu cũng nhìn theo, thấy giữa hai tòa nhà có một cái xà ngang, trên đó lộ ra một cái đầu nhỏ lông xù run rẩy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiếng trò chuyện bên cạnh đứt đoạn nhưng đại khái ghép lại được toàn cảnh.
“...Cửa sổ không khóa kỹ, mèo chạy ra ngoài mất, chủ nhà gọi tổ chức cứu hộ mèo, người ta đến rồi, đang nghĩ cách cứu.”
“Trên cao gió mạnh, mèo bị dọa sợ không chịu di chuyển, mà lại cách xa cửa nhà chủ, chỉ có thể tìm cách tiếp cận từ phía bên kia, khổ nỗi chủ nhà đó đi công tác xa rồi.”
“Giờ phải làm sao đây? Những người nuôi mèo này, cửa sổ cũng không biết khóa cẩn thận!”
Ôn Tân phát hiện vị trí con mèo đang ở rất gần nhà mình, chỉ cách một tầng lầu phía trên, không nói nhiều, vội vã đi lên lầu.