๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong lòng Sử Xiển Lập thầm phát lạnh, nhẹ giọng nói: "Cho dù Hải Đường

cô nương đến Đông Di thành trước cũng không ảnh hưởng gì."

Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì thêm. Trong lòng y thầm nghĩ thằng

nhãi Vệ Hoa này lại dùng loại thủ đoạn không chính thống này để tạo thời gian

cho thuyết khách Bắc Tề gặp riêng Tứ cố kiếm, thật sự rất thú vị.

Nhưng điều thú vị với Bắc Tề, lại vô vị với Phạm Nhàn bây giờ. Cho nên

khi đoàn xe cuồn cuồn vừa tiến vào Long Sơn thành, y bèn triệu tập quan viên

và thuộc hạ Giám Sát viện, đưa ra một quyết định khiến bọn thuộc hạ sững sờ.

Dù vậy, không ai dám phản đối quyết định của Phạm Nhàn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lại một mùa xuân nữa đi tới, tơ liễu bay đầy trời, phiêu phiêu trải ngàn vạn

dặm, giống như bông tuyết rêu rao trong gió ấm, bay lên như diều gặp gió, che

khuất thành trì, che lấp biển trời, khiến người đi đường vội vã, làm vẻ mặt đau

khổ tập thể, đâu có nửa phần hưởng thụ.

Hai người bán hàng rong đội mũ rộng vành, đứng giữa làn gió. Rất rõ ràng

đây là hai người xa lạ từ nơi khác đến, chẳng hề chán ghét những sợi tơ liễu

phiền phức này, ngược lại có vẻ say mê trong đó, đứng bên cạnh xe ngựa chiêm

ngưỡng không thôi.

"Thật sự là cảnh tuyệt mỹ nhân gian, chỉ tiếc là che khuất tòa thành oai hùng

nhất thiên hạ, không nhìn rõ... Hắt xì!" Một vị khách đội mũ trẻ tuổi hơn hắt hơi

thật to, lập tức phá hứng thưởng xuân của mình.

Bên cạnh, vị khách đội mũ lớn tuổi hơn chút ít kia không có phản ứng gì, im

lặng nhìn những sợi tơ liễu trên trời, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng

nói: "Một tòa thành lớn như vậy, đến gần ắt sẽ nhìn rõ ràng hơn. Hồi nhỏ

thường thấy những sợi tơ liễu này, nhưng chỉ trong vòng hai ngày là tan hết, vận

may của thiếu gia cũng không tệ... Có điều nói đến cảnh đẹp nhân gian, mấy

ngày nay xe ngựa đi đường, ngươi cứ ngủ say, không phải là người thích thưởng

ngoạn cảnh đẹp lắm."

Vị khách đội mũ trẻ tuổi ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn người qua lại và tòa

thành xa mờ ảo, để lộ khuôn mặt điềm đạm, trong mắt ánh lên nụ cười.

Đây không phải người ngoài mà chính là Phạm Nhàn của Nội Khố, không

biết vì sao, y liều lĩnh rời xa đội ngũ sứ đoàn, chỉ dẫn theo người bên cạnh, đi

đến trước Đông Di thành.

Tuy lúc này Đông Di thành hẳn sẽ không hạ thủ với Phạm Nhàn, nhưng ai

biết người Bắc Tề bày trò gì ở đây hay không, Phạm Nhàn hành động nguy

hiểm như vậy vốn là không nên, chỉ có điều y có một loại linh cảm phức tạp,

dường như bản thân phải đến thật sớm, nếu không e rằng Tứ Cố kiếm sẽ ngả về

phía Bắc.

Hơn nữa trong phương diện an toàn y cũng không lo lắng lắm, dù trong

Đông Di thành tập hợp nhiều cao thủ cửu phẩm, nhưng giờ đây y đã là cao thủ

cửu phẩm thượng, hơn nữa bên cạnh là sát thủ số một thiên hạ, đánh không lại

vẫn có thể chạy thoát dễ dàng.

Bên cạnh có Ảnh Tử theo hộ vệ, giống như mang theo một nửa Lục Xử

Giám Sát viện.

Phạm Nhàn quay đầu lại nhìn Ảnh Tử một cái, không nhịn được mỉm cười

nhẹ nhàng. Lần này đi Đông Di, y để Ảnh Tử hiện thân đi theo bên cạnh, chắc

chắn những kẻ địch hiểu y nhất trên đời này không thể đoán được.

Thiếu niên rời nhà, già mới về, lúc này Phạm Nhàn đã hiểu vì sao Ảnh Tử

thể hiện sự khác biệt rất lớn so với ngày thường, cùng với vì sao lại đột nhiên

nhiều lời như vậy.

Trước khi Ngũ Trúc thúc ra đi, lời nói càng ngày càng nhiều hơn, thân là

người hâm mộ đệ nhất của hắn, Ảnh Tử cũng càng ngày càng nhiều lời. Trong

mắt Phạm Nhàn, đây là chuyện rất tốt.

"Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng trở về?" Phạm Nhàn bỗng

nghĩ đến một việc, kinh ngạc hỏi.

Ảnh Tử ép mũ rộng vành, ngăn những sợi tơ bay từ trời rơi xuống, che kín

gương mặt, lạnh lùng nói: "Ta không giết được hắn, về làm gì?"

Phạm Nhàn khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Vụ thảm sát diệt môn

năm đó ở Đông Di thành quá mức quái dị, ngoài việc dùng lý do Tứ Cố kiếm

phát điên, căn bản là không giải thích được. Tứ Cố kiếm là Đại tông sư, không

ai dám hỏi han gì, dù Phạm Nhàn muốn giúp Ảnh Tử giải quyết câu chuyện bi

thảm ảnh hưởng cả đời hắn nhưng cũng không tìm ra manh mối.

"Gã đại ca ngu ngốc kia của ngươi sắp chết rồi." Y vỗ vai Ảnh Tử, thở dài:

"Người chết như đèn tắt, tương lai xuống suối vàng một nhà tụ họp lại hãy hỏi.

"

Bờ vai Ảnh Tử cứng đờ, nói: "Hắn phải chết dưới tay ta."

Phạm Nhàn tâm trạng căng thẳng, có phần không biết việc mang theo Ảnh

Tử về Đông Di thành, đến tột cùng là đúng hay sai.

o O o

Tuy đã lâu Ảnh Tử không trở lại Đông Di thành, nhưng dù sao thuở thiếu

thời lớn lên trong tòa thành lớn này, vẫn nhớ rõ ràng những con đường, về phần

tơ liễu cũng không nói sai, khi hai người đi đến gần Đông Di thành, tơ liễu trên

trời đã rơi xuống đất, không còn tìm thấy dấu vết bay lượn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play