๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn từ trên xe nhảy xuống, nhìn phố xá náo nhiệt và người qua

đường vội vã chung quanh, cảm khái nói: "Quả thật là tòa thành thương mại,

nhưng thiếu mất tơ liễu phất phơ cũng chẳng còn cảm giác oai phong, thực sự

có phần thất vọng."

Y thật sự thất vọng, tin đồn truyền khắp thiên hạ Đông Di thành là thiên hạ

đệ nhất đại thành, không ngờ khi Phạm Nhàn thực sự nhìn thấy, lại phát hiện ra

rằng tòa thành đệ nhất này không có thành quách, chỉ là vô số nhà cửa liền kề!

"Đông Di thành xây dựng rất muộn." Ảnh Tử lạnh lùng nói: "Từ ban đầu đã

không hề có thành luỹ."

Phạm Nhàn nhìn những tòa nhà xám xịt đầy tầm mắt, nhìn những con phố

chồng chất, âm thầm sợ hãi, diện tích Đông Di thành lớn đến đáng sợ. Y, nghe

Ảnh Tử giải thích xong nhíu mày nói: "Nhưng thành lớn thế mà không có

tường, chẳng phải dễ bị kẻ địch xâm nhập sao?"

"Lúc đầu trong Đông Di thành chỉ toàn thương nhân và bách tính ngu xuẩn,

hoàn toàn không có khả năng chống địch. Cho dù tiêu tốn vô số xây thành trì

hiểm trở đến đâu cũng không thể chống lại đại quân Bắc Tề hay Nam Khánh, có

tường thành hay không đều không mấy ảnh hưởng đến Đông Di thành."

Ảnh Tử dừng một lát rồi nói: "Có người nói, đại huynh chính là thành luỹ

của Đông Di thành, nếu hắn còn sống thì dù không thành luỹ Đông Di thành

cũng không có kẻ địch ngoài nào dám xâm phạm, nếu hắn chết, cho dù có thành

dày ngàn trượng cũng chỉ có kết cục nước mất nhà tan."

Phạm Nhàn im lặng hồi lâu, hiểu rõ ý nghĩa ẩn sau việc Đông Di thành

không xây thành lũy, ánh mắt hướng ra một nơi ở ngoại thành, thầm nghĩ trước

khi sụp đổ người ẩn trong Kiếm Lư kia sẽ chọn làm thế nào? Còn người kia, có

phải đã bắt đầu ngồi trong Kiếm Lư tu sửa vết nứt trên thành luỹ tinh thần này

không?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Một chiếc xe ngựa cũ kỹ đi vào Đông Di thành, tơ liễu bay đầy trời đã dần

lắng xuống, Phạm Nhàn và Ảnh Tử im lặng nhìn cảnh trí trong thành, tâm trạng

hơi bất an. Ảnh Tử có phần cảm khái, còn Phạm Nhàn thì bị cảnh vật trước mắt

làm xao động.

Đông Di thành thật xứng danh thành thị lớn nhất thiên hạ, chiếm diện tích

rộng lớn vô cùng. Xe ngựa của hai người đi trong thành một hồi lâu mà vẫn

cách địa điểm dự định khá xa, dọc đường chỉ thấy các loại kiến trúc lộn xộn,

đám đông người qua lại tấp nập, hàng hóa từ khắp nơi trên thiên hạ tụ tập về

đây, vô số giọng nói vang lên trên đường phố, vô số người mặc trang phục khác

nhau đang mặc cả, trao đổi bằng một loại ngôn ngữ ký hiệu mà Phạm Nhàn ít

quen thuộc.

Trong Đông Di thành, muôn màu muôn vẻ của phố xá hiện rõ một cách trọn

vẹn, Phạm Nhàn ngồi trên xe dõi mắt xuống đường, phát hiện không có hàng

hóa nào mà không tìm được trong thành này. Y không nhịn được thầm cảm

khái, nơi náo nhiệt sung túc như thế này, du khách từ nơi khác đến ai có thể

nhịn không rút nhiều tiền ra tiêu?

Dù hơn hai mươi năm trước Nam Khánh đã bắt đầu xây dựng cảng buôn lớn

ở Tuyền Châu, nhờ nguồn lực khổng lồ từ Nội Khố sản xuất, đã chiếm được rất

nhiều thị phần buôn bán với biển cả và người ngoại quốc, khiến cho bến cảng ở

các châu quận suy tàn, cũng khiến Đông Di thành chịu tổn thương nặng nề.

Nhưng dù sao Đông Di thành vẫn là nơi thương nhân thiên hạ tụ hội, đặc biệt là

đội thuyền biển nơi đây rất tinh thông điều khiển thuyền trong sóng gió, có

nhiều giao dịch với lục địa xa xôi bên kia đại dương, nên mậu dịch vẫn hưng

thịnh đến tận bây giờ.

Thậm chí ngay cả Nội Khố mà Phạm Nhàn nắm quyền kiểm soát hiện nay,

nếu đi theo tuyến đường biển cũng không thể hoàn toàn dựa vào Tuyền Châu để

ra khơi, vì nhiều nhà thám hiểm hay thương nhân nước ngoài vẫn quen giao

dịch qua Đông Di thành.

Tình trạng này chỉ có thể thay đổi sau vài chục năm nữa - Phạm Nhàn chấp

nhận quan điểm đó sau khi nhìn thấy hơn mười người ngoại quốc trên phố. Năm

xưa khi ở Giang Nam, người ngoại quốc xa nhất cũng chỉ chịu đến Tuyền Châu,

nên y chưa từng thấy một ai.

"Có cảm thấy lạ lùng không?" Ảnh Tử hỏi nhỏ bên cạnh. "Người ngoại quốc

chỉ tin tưởng Đông Di thành, nên mỗi lần người Nam Khánh gặp đám người

mắt xanh này đều cảm thấy không quen."

Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì thêm, thầm nghĩ kiếp trước mình cũng

từng là loại trâu bò dạy chơi mạt trượt cho du học sinh cả đêm, sao lại thấy

người ngoại quốc có gì lạ.

"Tại sao họ không tin tưởng Nam Khánh chúng ta? Bọn họ chỉ chịu dừng lại

ở Tuyền Châu vài ngày, không bao giờ chịu đi sâu vào đại lục." Phạm Nhàn hỏi

nhỏ: "Bắc Tề không có cảng biển thích hợp thì cũng thôi, nhưng ta đã gây dựng

ba cảng lớn ở Giang Nam, đặc biệt là cảng Tuyền Châu đã hoàn thành được hai

mươi mấy năm, sao vẫn chưa hoàn toàn soán ngôi của Đông Di thành?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play