Đại Thúc Công đưa Tiểu Tiểu Thụ đến căn phòng ngủ cạnh phòng ngủ chính, nghĩ rằng nếu bé có chuyện gì có thể tùy thời gọi hắn.

Đại Thúc Công cầm chiếc va li nhỏ phồng căng của Tiểu Tiểu Thụ trong tay, từ bên trong lấy ra một bộ đồ ngủ, rồi nắm tay Tiểu Tiểu Thụ đi vào phòng vệ sinh, cẩn thận chỉ cho Tiểu Tiểu Thụ cách dùng nước ấm và nước lạnh.

Tiểu Tiểu Thụ mắt to nhìn chằm chằm vào tay đại thúc, bé phát hiện đó là một đôi bàn tay to ấm áp và mạnh mẽ, hơn nữa còn thon dài trắng nõn. Tiểu Tiểu Thụ khẽ mỉm cười, Đại Thúc Công nhìn nụ cười của Tiểu Tiểu Thụ cũng dịu dàng cười đáp lại, phát hiện Tiểu Tiểu Thụ có hai chiếc răng nanh nhỏ.

Đại Thúc Công rời khỏi phòng vệ sinh, lấy từ trong tủ ra bộ khăn trải giường và chăn đã giặt sạch sẽ, ân cần trải sẵn cho Tiểu Tiểu Thụ.

Đại Thúc Công nghĩ rằng Tiểu Tiểu Thụ đang rất buồn, nửa ngày nay hai người gần như chỉ giao tiếp bằng ánh mắt và biểu cảm, Tiểu Tiểu Thụ không nói một lời nào.

Tiểu Tiểu Thụ lê dép từ phòng tắm ướt át bước ra, thấy Đại Thúc Công đang ngồi ngẩn người trên sô pha, Tiểu Tiểu Thụ muốn tìm máy sấy để làm khô mái tóc ướt sũng này.

Tiểu Tiểu Thụ rụt rè tiến lại gần Đại Thúc Công, khẽ kéo tay áo hắn, Đại Thúc Công mới hoàn hồn.

Tiểu Tiểu Thụ do dự hồi lâu, mới cất giọng nói nhỏ nhẹ thốt ra một chữ: “Chú......”

Ánh mắt Đại Thúc Công khẽ lay động, không hiểu sao có chút vui mừng, hắn kéo Tiểu Tiểu Thụ lại, hỏi bé: “Sao vậy?”

Tiểu Tiểu Thụ nghiêng đầu chỉ vào mái tóc ướt của mình.

Đại Thúc Công hiểu ý, từ trong ngăn kéo lấy ra máy sấy, rồi lại lấy từ tủ lạnh ra một hộp sữa tươi đưa cho Tiểu Tiểu Thụ.

“Bữa tối còn chưa ăn, đói bụng rồi phải không?”

Tiểu Tiểu Thụ nhận lấy hộp sữa, nắm chặt chiếc ống hút bọc giấy trong lòng bàn tay, Đại Thúc Công bảo Tiểu Tiểu Thụ đứng lên, còn hắn ngồi xuống sô pha phía sau bé, bật máy sấy, điều chỉnh đến mức gió nhỏ nhất, nhẹ nhàng sấy tóc cho Tiểu Tiểu Thụ.

Tiểu Tiểu Thụ vừa hút sữa, vừa ngoan ngoãn ngồi im. Khi Đại Thúc Công cúi xuống thổi phần tóc mái cho bé, hắn ngửi thấy được mùi sữa nhàn nhạt tỏa ra từ gáy Tiểu Tiểu Thụ.

Không biết là mùi hương của sữa bò, hay là mùi thơm tự nhiên trên cơ thể Tiểu Tiểu Thụ, Đại Thúc Công vậy mà như sói đói, tham lam hít sâu vài cái, Tiểu Tiểu Thụ cảm thấy gáy mình có hơi thở của Đại Thúc Công, hơi ngứa.

Sấy tóc xong, đến lượt Đại Thúc Công đi tắm, Tiểu Tiểu Thụ nằm trên giường, ngay ngắn thẳng tắp, chăn cũng được đắp cẩn thận đến cổ.

Tiểu Tiểu Thụ chớp mắt, cảm thấy Đại Thúc Công thật sự là người tốt. Cứ nghĩ như vậy, Tiểu Tiểu Thụ dần dần thiếp đi, cả ngày hôm nay thật sự trải qua quá nhiều chuyện.

Hai ngày trước ba mẹ bé vẫn còn ở bên cạnh, bây giờ bên cạnh bé đã có Đại Thúc Công, Tiểu Tiểu Thụ có chút không thích ứng được.

Đại Thúc Công mở cửa phòng định hỏi Tiểu Tiểu Thụ có muốn ăn khuya chút gì không, thì thấy Tiểu Tiểu Thụ đã vùi mặt vào gối ngủ say sưa.

Đại Thúc Công lặng lẽ tắt đèn, khép cửa lại, rồi rời đi.

Sáng hôm sau, Tiểu Tiểu Thụ bị Đại Thúc Công đánh thức, bé dụi dụi mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt của Đại Thúc Công.

Đại Thúc Công nói: “Hôm nay chú phải đi làm, cháu cùng chú đến công ty nhé?”

Tiểu Tiểu Thụ gật gật đầu, rồi bắt đầu mặc quần áo.

Đại Thúc Công đã chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng, khăn mặt và cốc cho Tiểu Tiểu Thụ, sau đó liền vào bếp làm bữa sáng.

Kỳ thật nếu Đại Thúc Công sống một mình, bữa sáng phần lớn là ăn ở bên ngoài, nhưng hắn không muốn để Tiểu Tiểu Thụ ăn nhiều đồ ăn ngoài, hắn cảm thấy tự tay làm sẽ yên tâm hơn.

Tiểu Tiểu Thụ rửa mặt chải đầu xong ngồi vào ghế bên bàn ăn, khẽ đung đưa chân, Đại Thúc Công bưng bữa sáng ra, tuy rằng chỉ là bánh sandwich tự làm đơn giản và mỗi người một hộp sữa chua, nhưng Tiểu Tiểu Thụ ăn rất vui vẻ.

Đại Thúc Công mặc bộ vest, chỉnh lại cà vạt, đeo chiếc đồng hồ ROLEX, xịt chút nước hoa nam, chọn một đôi giày da, rồi gọi Tiểu Tiểu Thụ lại đây, Tiểu Tiểu Thụ đi theo sau Đại Thúc Công, đến gara lấy xe, sau đó ngồi ở ghế lái phụ, cùng Đại Thúc Công đi làm.

Đại Thúc Công nắm tay Tiểu Tiểu Thụ trong thang máy công ty, đến bộ phận hắn làm việc, Đại Thúc Công kéo Tiểu Tiểu Thụ xuyên qua đám người.

Các nhân viên khác thấy Đại Thúc Công đều đồng loạt chào: “Chào Giám đốc.”

Đại Thúc Công khẽ gật đầu, Tiểu Tiểu Thụ nhìn Đại Thúc Công ở nơi làm việc ngây ngốc nghĩ, Đại Thúc Công lúc làm việc chắc chắn càng có thêm mị lực của người đàn ông trưởng thành nhỉ?

Đại Thúc Công vào văn phòng riêng của mình, chị trợ lý mang lên một tách cà phê cho hắn, cô thấy Tiểu Tiểu Thụ đang ngồi bên cạnh Đại Thúc Công lật giở cuốn sách nhỏ, kinh ngạc kêu lên:

“Trời ơi Giám đốc! Đây là con cái nhà ai vậy! Đáng yêu quá!!”

Đại Thúc Công đang sắp xếp lại văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Nhà tôi.”

“Giám đốc! Anh kết hôn rồi sao?”

Đại thúc cười cười không trả lời.

Từ đó, trái tim của các nữ nhân viên độc thân trong công ty tan vỡ một nửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play