Sau nhiều ngày quan sát, Đại Thúc Công nhận thấy Tiểu Tiểu Thụ không thích nói chuyện cho lắm, luôn ngơ ngác ngồi một chỗ, có khi ngồi đến mấy tiếng đồng hồ. Đại Thúc Công đặt tập tài liệu xuống, nhíu mày, có chút lo lắng mà tỉ mỉ quan sát đứa bé này.
Tiểu Tiểu Thụ có vẻ thiếu dinh dưỡng, vừa gầy vừa nhỏ, nhìn qua hoàn toàn nhỏ hơn các bạn cùng lứa hai ba tuổi, nhưng thực ra Tiểu Tiểu Thụ đã vào lớp sáu.
Đại Thúc Công vươn tay xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Tiểu Thụ, bé ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Đại Thúc Công.
"Làn da đẹp thật." Đại Thúc Công thầm nghĩ. Quả thật, da của Tiểu Tiểu Thụ vừa trắng vừa mịn.
“Đói bụng chưa? Chú đi gọi đồ ăn nhé.”
Tiểu Tiểu Thụ gật đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi tan làm, Đại Thúc Công đưa Tiểu Tiểu Thụ đến trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo mới. Đại Thúc Công lấy hết bộ này đến bộ khác đủ kiểu dáng, hỏi Tiểu Tiểu Thụ thích bộ nào, Tiểu Tiểu Thụ luôn cúi đầu, không nói một lời.
Đại Thúc Công thở dài lắc đầu, chỉ có thể dựa vào gu thẩm mỹ của mình, chọn một bộ quần yếm màu nâu đậm và một bộ đồ thể thao màu vàng tươi.
Tiểu Tiểu Thụ dọc đường đi ủ rũ theo sau Đại Thúc Công, không nói gì cả, Đại Thúc Công bảo làm gì thì làm nấy.
Về đến nhà, Tiểu Tiểu Thụ bước những bước nhỏ xíu nhanh như chớp chạy về phòng mình, Đại Thúc Công mệt mỏi ngã xuống ghế sofa, nới lỏng cà vạt, cúc áo sơ mi cũng bị cởi ra hai nút.
Đại Thúc Công nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi một lát, kết quả mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, Đại Thúc Công cảm thấy má mình đón nhận một hơi thở mềm mại, Đại Thúc Công lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện Tiểu Tiểu Thụ đang kéo chăn, cố gắng giơ cánh tay lên đắp chăn cho Đại Thúc Công.
Tiểu Tiểu Thụ cúi đầu, dựa rất gần Đại Thúc Công, bé thấy cúc áo sơ mi của Đại Thúc Công bị bung ra, dáng vẻ này của chú…… hình như có chút.….. không giống thường ngày thì phải.
Tiểu Tiểu Thụ ngơ ngác lắc lắc đầu, hít hít mũi, bé phát hiện bụng mình hình như đói rồi, nhưng Đại Thúc Công đang ngủ phải làm sao bây giờ?
Tiểu Tiểu Thụ chân trần chạy đến chỗ tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, nhón chân nhìn khắp trong ngoài tủ, phát hiện có một hũ tương cà chua, mấy lát bánh mì nướng và mấy cọng rau có thể ăn được.
Tiểu Tiểu Thụ định lấy trước mấy lát bánh mì nướng ở tầng trên cùng để lót dạ, duỗi cánh tay dài thật vất vả mới với tới túi bánh.
"Bang!" Tiểu Tiểu Thụ đứng bên tủ lạnh ngây người, bé ôm hai lát bánh mì không biết làm sao, hũ tương cà chua bị cậu bé vô tình làm rơi xuống đất. Nước sốt văng tung tóe, bắn lên cả cẳng chân Tiểu Tiểu Thụ, cái hũ thủy tinh cũng vỡ thành bốn năm mảnh, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Trán Tiểu Tiểu Thụ đổ mồ hôi, bé vẫn luôn nhớ rõ ngày đi cùng Đại Thúc Công, tất cả người thân đều dặn dò bé, không được gây thêm phiền phức cho Đại Thúc Công, nếu không sẽ không ai muốn bé nữa.
Ô ô ô ô ô ô ô, bây giờ thì……
Hốc mắt Tiểu Tiểu Thụ đỏ hoe, mím chặt môi cố nhịn nước mắt. Đại Thúc Công hoàn toàn bị tiếng thủy tinh vỡ đánh thức, ngồi dậy thấy Tiểu Tiểu Thụ đứng ngơ ngác bên tủ lạnh.
Đại Thúc Công đứng dậy đi tới gần, vừa nhìn thấy đã kinh hô: “Đừng nhúc nhích!”
Tiểu Tiểu Thụ bị tiếng quát của Đại Thúc Công làm giật mình run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống.
Đại Thúc Công cúi xuống bế Tiểu Tiểu Thụ lên, đưa bé ra khỏi đống hỗn độn, sau đó ôm bé lên ghế sofa, kiểm tra xem chân có bị mảnh vỡ nào làm xước không.
Sau khi xác nhận Tiểu Tiểu Thụ không bị chảy máu, Đại Thúc Công thở phào một hơi, lấy khăn giấy cẩn thận lau khô chân và cẳng chân cho bé.
Tiểu Tiểu Thụ vẫn ôm chặt bánh mì, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đại Thúc Công xoa đầu bé, nói: “Ngoan, không sao không sao, đừng khóc.”
Tiểu Tiểu Thụ nói: “Đừng.…. đừng bỏ rơi….. cháu….. cháu không….. cố ý…..”
Đại Thúc Công lắc đầu, nói: “Sao chú lại bỏ rơi cháu được, đừng nghĩ lung tung.”
"Thật sao?" Tiểu Tiểu Thụ hỏi.
Đại Thúc Công khẽ mỉm cười, cảm thấy đứa bé này thật thú vị.
Tiểu Tiểu Thụ lập tức nhào vào lòng Đại Thúc Công, hai tay ôm chặt eo hắn, nức nở.
“Cháu đói bụng... ô ô ô ô ô ô ô ô...”
Đại Thúc Công ôm chặt Tiểu Tiểu Thụ, kiên nhẫn dỗ dành, nói: “Chú đi nấu cơm cho cháu ăn nhé, được không nào?”
Tiểu Tiểu Thụ "phụt" một tiếng bật cười trong lòng Đại Thúc Công, bé cảm thấy người đàn ông này đối xử với bé thật tốt.