Sau một tháng Tiểu Tiểu Thụ quen dần với cuộc sống ở nhà Đại Thúc Công, Đại Thúc Công đã làm thủ tục chuyển trường cho bé. Thế là Tiểu Tiểu Thụ đeo cặp sách mới đến trường, Đại Thúc Công cuối cùng cũng không cần đưa bé đi làm nữa.
Hôm đó, Đại Thúc Công vẫn như thường lệ đưa Tiểu Tiểu Thụ đến trường rồi lập tức đến công ty.
Chị trợ lý bưng tách cà phê đến cho Đại Thúc Công như mọi ngày, nhưng không vội đi ra mà tựa vào khung cửa, hỏi:
"Giám đốc, cậu nhóc đáng yêu nhà anh bao giờ lại đến đây?"
Đại Thúc Công khẽ mỉm cười, đáp: "Cậu bé đang đi học."
Chị trợ lý miễn cưỡng "À" một tiếng rồi tránh ra.
Trong công ty có một nhân viên nhỏ tên Tiểu Hồ thường xuyên đến văn phòng đại thúc. Cậu ta ngày nào cũng mua bữa sáng cho hắn, nhưng Đại Thúc Công luôn ăn bánh sandwich do Tiểu Tiểu Thụ tự tay làm hoặc sữa bò bé pha.
Đại Thúc Công mỉm cười nhìn Tiểu Hồ, nói: "Tôi ăn rồi. Nếu cậu đến rồi thì giúp tôi photo mười bản tài liệu này đi, trước cuộc họp đưa cho tôi."
Tiểu Hồ không vui bĩu môi, đặt bữa sáng lên bàn rồi ôm tài liệu rời đi.
Chị trợ lý vừa bước vào cửa đã quen tay cầm lấy bữa sáng Tiểu Hồ mua cho Đại Thúc Công, cười "hắc hắc": "Giám đốc, bữa sáng tình yêu sao ngày nào anh cũng không ăn vậy? Anh không biết là từ khi ăn ké bữa sáng của cậu ta mà em béo lên ba cân đâu!" Vừa nói vừa "xoạch xoạch" ăn.
Chị trợ lý yên tâm ngồi xuống ăn xong bữa sáng rồi nói: "Giám đốc anh dễ tính thật đấy, biết đâu Tiểu Hồ ngày nào cũng đưa bữa sáng cho anh là có ý đồ gì thì sao."
"Hử?" Đại thúc dừng công việc, khó hiểu hỏi.
Chị trợ lý lau miệng, cười tươi rói: "Đương nhiên là ý đồ yêu đương rồi ha ha ha ha ha ha ha."
Nói xong liền chuồn mất.
Đại thúc chống tay lên trán, cảm thấy hành động Tiểu Hồ mỗi ngày mang bữa sáng đến khiến hắn có cảm giác như mình trở lại thời học sinh.
Buổi tối tan làm, hắn đến cổng trường chờ Tiểu Tiểu Thụ tan học. Đại Thúc Công ngồi trong xe, vẫn luôn nghĩ về chuyện của Tiểu Hồ, hắn cứ băn khoăn không biết Tiểu Hồ có thật sự đối với hắn.….
"Chú?!" Tiểu Tiểu Thụ cố gắng nén giận, gọi to một tiếng.
Đại thúc lúc này mới hoàn hồn, thấy Tiểu Tiểu Thụ ngoài xe, vội vàng xuống xe nhận cặp sách của bé, giúp bé mở cửa xe.
Tiểu Tiểu Thụ ngồi vào xe, kéo kéo tay áo đại thúc, nhẹ giọng nói: "Chú, vừa nãy chú ngẩn người sao…..."
Đại Thúc Công xoa xoa tóc Tiểu Tiểu Thụ, nói: "Chú vừa nghĩ chuyện công việc ấy mà. Đi thôi, chú đưa cháu đi ăn cơm."
Tiểu Tiểu Thụ cúi đầu, không nói gì nữa. Thực ra bé rất hy vọng đại thúc có thể chia sẻ một chút chuyện phiền lòng của hắn, nhưng bản thân bé quả thực không giúp được gì, vậy thì..... thôi vậy.….
Một buổi tối thứ sáu nào đó, vốn là khoảng thời gian cuối tuần vui vẻ của Tiểu Tiểu Thụ, bé vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Đại Thúc Công đang thu dọn quần áo trong phòng ngủ.
Tiểu Tiểu Thụ liếc mắt thấy chiếc vali hành lý, mày nhíu lại, ngơ ngác đứng đó, không phát ra tiếng động nào.
Đại thúc ngẩng đầu lên, chợt thấy bé, liền nói: "Nhóc con, tối nay chú không thể ở nhà. Công ty yêu cầu chú đi công tác đột xuất ở thành phố S, chú phải đi ngay tối nay, sáng mai sẽ đến đó, như vậy chú có thể giải quyết xong việc sớm rồi về."
Tiểu Tiểu Thụ bước đến bên cạnh đại thúc, nhìn hắn, miễn cưỡng gật đầu.
Đại thúc thay bộ vest khác, xách vali lên, cúi xuống bế Tiểu Tiểu Thụ lên, rồi dỗ dành: "Nhóc con đã học lớp 6 rồi, là người lớn rồi, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Tiền tiêu vặt chú để trên bàn học của cháu rồi, mỗi ngày phải ăn cho no."
Tiểu Tiểu Thụ ôm cổ Đại Thúc Công, kêu "dạ" một tiếng như mèo con tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó..... sau đó Đại Thúc Công thật sự đi rồi…..
Trong mắt Tiểu Tiểu Thụ toàn là nước mắt, bé bĩu môi, bất an kéo kéo vạt áo. Tiểu Tiểu Thụ ngồi trong phòng khách bật TV, nhìn những hình ảnh trên TV nhưng bé phát hiện mình chẳng xem được gì cả, đành phải tắt hết đèn trong nhà, rồi "thịch thịch thịch" chạy vào phòng, trốn vào trong chăn, một mình đếm Đại Thúc Công.
"Một chú, hai chú, ba chú….."
"101 chú.….. Một trăm, 102 chú..... Một..... trăm..... trăm....."
Tiểu Tiểu Thụ ôm gối đầu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.