Lúc Đại Thúc Công trở về đã là chạng vạng ngày hôm sau. Hắn vội vã chạy về nhà, quẳng hành lý xuống, gọi lớn: “Nhóc con, chú về rồi đây.”

Không có ai đáp lại.

Đại Thúc Công khựng lại một chút, đổi giày xong liền đi tìm Tiểu Tiểu Thụ: “Nhóc con? Nhóc con!”

Hắn đẩy cửa phòng ngủ, thấy trên giường một ụ chăn phồng lên. Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng đều đều của bé.

Trái tim treo lơ lửng của đại thúc hạ xuống, hắn lặng lẽ đến gần Tiểu Tiểu Thụ, thấy mặt bé vùi sâu trong chăn. Hắn giúp bé đắp lại chăn cẩn thận, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của bé mà cảm thấy tình thương của cha trong lòng trào dâng!

Khụ khụ….. Tình thương của cha cái quái gì chứ…..

Đại Thúc Công thấy lông mày Tiểu Tiểu Thụ cau lại, theo phản xạ sờ trán bé. Cái chạm tay này khiến tim hắn lại thót lên, trán Tiểu Tiểu Thụ nóng ran.

Hắn còn chưa kịp cởi áo vest đã vội vàng đi tìm hộp thuốc, kiếm thuốc hạ sốt và nhiệt kế.

Đại Thúc Công nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Tiểu Thụ. Bé khó chịu "ưm" một tiếng, mở mắt ra thấy hắn đã về thì ngây ngốc cười.

Tiểu Tiểu Thụ nửa tựa vào lòng Đại Thúc Công, kẹp nhiệt kế, uống thuốc hắn đưa. Hắn ôm bé vào lòng, cằm tựa lên đầu bé, khẽ chạm vào mái tóc mềm mại.

Tiểu Tiểu Thụ lại mở đôi mắt to tròn của mình, ờmmm mình vì sao lại muốn nói “Lại”…..

Bé hỏi Đại Thúc Công: “Chú về khi nào vậy?”

Đại thúc dịu dàng đáp: “Chú vừa mới về. Vừa vào cửa đã thấy cháu cảm mạo phát sốt rồi.”

Tiểu Tiểu Thụ hít mũi một cái, nói: “Cháu cũng không biết sao nữa, chỉ thấy cả ngày đầu óc choáng váng, cứ buồn ngủ, không ngờ ngủ đến tận lúc chú về.”

Đại Thúc Công liếc nhìn nhiệt kế, 38°C.

Hắn thở phào một hơi, may quá, không quá nghiêm trọng.

Hắn lại đi rót cho Tiểu Tiểu Thụ cốc nước ấm, bảo bé uống đi. Bé ngoan ngoãn ôm cốc nước uống hết.

Đại Thúc Công ngồi bên cạnh nhìn Tiểu Tiểu Thụ uống xong nước rồi ngoan ngoãn nằm xuống, yên tâm đi thu xếp quần áo.

Hắn cởi áo khoác, lấy quần áo bẩn từ vali ra, sau đó tìm áo ngủ sạch sẽ rồi đi tắm.

Đại Thúc Công xoa mái tóc ướt sũng, vừa định bước vào cửa phòng thì bỗng nghe thấy tiếng nức nở của Tiểu Tiểu Thụ.

Hắn vội vàng chạy đến xem bé, chỉ thấy bé cuộn tròn người lại, đầu vùi sâu, đáng thương hề hề dùng mu bàn tay dụi mắt.

Đại Thúc Công quỳ xuống mép giường, bế Tiểu Tiểu Thụ lên, rồi bế hẳn bé sang phòng mình. Hắn dùng chăn quấn lấy bé, dỗ dành như dỗ em bé.

Tiểu Tiểu Thụ khóc nấc lên, đứt quãng nói: “Cháu..... cháu khó chịu quá.”

Đại Thúc Công nhíu mày, sờ trán bé, rồi ôm bé sang phòng mình.

Hắn lau mặt cho bé, sau đó ôm bé dỗ ngủ.

“Ngủ một giấc sẽ khỏe thôi.”

Tiểu Tiểu Thụ rúc vào lòng Đại Thúc Công, hơi thở mềm mại ấm áp phả vào cổ hắn. Hắn càng nhìn đứa nhỏ này càng thấy yêu thương vô bờ, không tự giác ôm chặt bé hơn.

Tiểu Tiểu Thụ vẫn còn nức nở, trong cơn mơ màng bé thấy bố mẹ mình, rồi bố mẹ bé dường như rơi xuống vực sâu. Bé đuổi theo bước chân họ nhưng cũng trượt chân rơi xuống. May mắn thay, Đại Thúc Công đã nắm lấy tay bé, trán bé lấm tấm mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, nhoẻn miệng nở nụ cười.

Trái tim Tiểu Tiểu Thụ rung động, đi theo Đại Thúc Công.

Có lẽ đường đi còn rất xa, nhưng Tiểu Tiểu Thụ cảm thấy mình sẽ không cô đơn, sẽ không sợ hãi.

Sáng hôm sau, Đại Thúc Công tỉnh dậy có chút hoảng hốt, ngay sau đó nhận ra hôm nay là chủ nhật, không cần phải đi làm. Rồi hắn cảm nhận được cơ thể ấm áp trong lòng, mà một bàn tay của mình đang xoa bụng Tiểu Tiểu Thụ.

Hắn vội rụt tay lại, đắp chăn kín mít cho bé, rồi lặng lẽ sờ trán bé, ừm, đã hạ sốt rồi.

Nghĩ đến việc Tiểu Tiểu Thụ bị cảm, có lẽ hôm qua ở nhà một mình mê man cả ngày, chắc cũng chưa ăn gì, hắn thấy rất đau lòng.

Vì thế, Đại Thúc Công lặng lẽ xuống giường, chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Tiểu Thụ, bận rộn trong bếp.

Tiểu Tiểu Thụ bị tiếng động trong bếp đánh thức. Bé khẽ nheo mắt, cảm thấy cơ thể không còn nặng nề như trước. Khi phát hiện mình đang ở trên giường của Đại Thúc Công, bé thậm chí còn muốn ngủ thêm một giấc nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play