Ngày tháng cứ thế trôi qua êm đềm, Tiểu Tiểu Thụ không khỏi nhìn người đàn ông ngày ngày đêm đêm ở trước mắt mình mà nảy ra một thắc mắc.

Vì sao Đại Thúc Công lại không có bạn gái?

Thế là Tiểu Tiểu Thụ nghĩ mãi, cảm thấy vấn đề này có chút khó hiểu, nên trong một bữa tối nọ, Tiểu Tiểu Thụ đã mở lời.

"Chú ơi, sao chú không có bạn gái?" Tiểu Tiểu Thụ cắn chiếc đũa, mở to đôi mắt ngây thơ hỏi.

Đại Thúc Công bị câu hỏi đột ngột này làm cho nghẹn lại một chút, hơi trầm ngâm, hắn cảm thấy mình cũng khó trả lời câu hỏi này, ngay đến cả nhóc con cũng cảm thấy mình nên lập gia đình rồi, nghĩ đến đây, Đại Thúc Công thở dài một tiếng, sờ sờ mặt mình, đáp: “Vì chú xấu quá, không có cô gái nào thích cả.”

Tiểu Tiểu Thụ ra sức lắc đầu, nói: “Sao có thể? Cháu thấy chú lớn lên rất đẹp trai mà…..”

Nói rồi, giọng Tiểu Tiểu Thụ nhỏ dần, bé cảm thấy ngại ngùng, bèn lè lưỡi.

Đại Thúc Công hoàn toàn là đang lừa dối Tiểu Tiểu Thụ, Tiểu Tiểu Thụ còn tin thật orz……

Sau này thì sao, Tiểu Tiểu Thụ tốt nghiệp tiểu học rồi【vỗ tay, bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch... Khụ khụ】

Đại Thúc Công tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ này, đến nhà hắn đã một năm rồi, sao mãi không lớn thêm chút nào?

Tiểu Tiểu Thụ gãi gãi đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Đại Thúc Công thở dài một hơi, nói: “Hmmm, nhóc con lùn một chút cũng rất đáng yêu.”

Đại Thúc Công càng nhìn càng thích Tiểu Tiểu Thụ, cảm thấy đứa nhỏ này vừa trắng vừa mềm mại, thật muốn ôm vào lòng mà xoa nắn, thế là đầu óc Đại Thúc Công bị Tiểu Tiểu Thụ làm cho có chút không tỉnh táo, buột miệng nói: “Lại đây, cho chú hôn một cái.”

Tiểu Tiểu Thụ có lẽ đã quen với việc nghe theo lời Đại Thúc Công, nên thành ra có thói quen hễ đại thúc bảo làm gì là bé liền ngoan ngoãn làm theo, vì thế bé rất tự giác và nhanh chóng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đến gần môi Đại Thúc Công.

Đại Thúc Công tỉnh táo lại, nhưng đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc ở ngay bên môi mình rồi, thôi thì, không hôn thì phí.

Thế là Đại Thúc Công cúi đầu "bẹp" một tiếng hôn lên má Tiểu Tiểu Thụ. Tiểu Tiểu Thụ nghe thấy tiếng “mua” trên mặt mình lưu lại một dấu hôn của đại thúc, nghiêng đầu, cười hì hì.

Đại Thúc Công nhìn thấy nụ cười của Tiểu Tiểu Thụ, như nhặt được bảo bối, bế bổng bé lên. Tiểu Tiểu Thụ hai tay ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào hõm vai hắn.

Đại Thúc Công nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tiểu Tiểu Thụ: “Lại thấy cháu cười, thật tốt.”

“Thật ra cháu chẳng muốn lớn lên chút nào.”

“Hả?”

Tiểu Tiểu Thụ cắn cắn môi, nói: "Nếu cháu lớn lên, chú sẽ có râu bạc." Tiểu Tiểu Thụ nói rồi chợt khóc nức nở.

“Chú già rồi không còn sức lực, sẽ không còn ai ôm cháu, tốt với cháu nữa.”

Tiểu Tiểu Thụ dụi dụi mắt, đại thúc "Ai" một tiếng, vỗ vỗ lưng Tiểu Tiểu Thụ an ủi: “Chú chỉ hơn cháu mười tám tuổi thôi, không phải tám mươi tuổi đâu, không có già đến mức đó đâu ╯▂╰.”

Tiểu Tiểu Thụ hít hít mũi, trong mắt long lanh nước mắt, mang theo giọng nức nở nhẹ nhàng hỏi: “Vậy chú còn sức ôm cháu không?”

Đại Thúc Công cười nói: “Đương nhiên là có chứ.”

【Nhưng mà cũng không có.】

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiểu kịch trường: N năm sau, khi Tiểu Tiểu Thụ đã trưởng thành thành thiếu niên, thậm chí sắp trở thành thanh niên, đại thúc trẻ trung của chúng ta cũng đã biến thành một lão đại thúc thuần túy. Một ngày nọ, đại thúc tan làm về nhà, thấy phòng khách không có bóng dáng Thiếu Niên Thụ.

"Nhóc con?【Không sai, cái biệt danh này N năm không đổi.】" Đại Thúc Công nới lỏng cà vạt, hết lần này đến lần khác gọi Thiếu Niên Thụ.

Thiếu Niên Thụ đang ở trong phòng tắm nghe thấy tiếng gọi của đại thúc, liền vui vẻ lao ra, thấy bóng dáng rộng lớn kia liền nhào tới.

Thiếu Niên Thụ cũng không cao lắm, nhưng mà một cú nhào tới thực sự làm Đại Thúc Công hoảng sợ trở tay không kịp.

Thế là, Đại Thúc Công bị ngã sõng soài trên mặt đất một cách hoa lệ.

Trong lúc Đại Thúc Công đau khổ dùng tay xoa xoa cái eo hình như sắp gãy (┯_┯) 【thật ra không nghiêm trọng đến thế đâu, hắn vẫn còn tráng niên hắc hắc hắc hắc hắc】

Đại thúc còn chưa kịp kêu đau, đã thấy bảo bối nhà mình không một tiếng động ngồi dậy, kiêu ngạo chỉ để lại cho hắn một bóng lưng.

Đại thúc cúi người nhìn qua, thấy được nước mắt trong mắt Thiếu Niên Thụ.

Đại thúc đỡ trán, từ phía sau ôm lấy Thiếu Niên Thụ, nói: “Nhóc con, đừng khóc được không.”

"Không thèm!" Nước mắt Thiếu Niên Thụ bắt đầu rơi lã chã, đôi mắt xinh đẹp đã đỏ hoe toàn bộ.

Đại thúc rất đau lòng, dỗ dành: “Sao lại khóc? Ngã đau à?”

Thiếu Niên Thụ lắc đầu, nói: “Anh ôm em không nổi.”

Đại thúc thở dài, giải thích: “Nhóc con đang lớn mà.”

Thiếu Niên Thụ "Hừ" một tiếng, nói: “Em muốn ông xã ôm em!!!”

Đại Thúc Công nghe được hai chữ "ông xã" liền cười nở hoa, cởi áo vest, tháo cà vạt, bế bổng Thiếu Niên Thụ lên theo kiểu công chúa, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười: “Vậy để nhóc con xem ông xã có còn sức lực không nhé? Hửm?”

Mặt Thiếu Niên Thụ đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Không cần….. hôm qua mới vừa làm rồi mà…..”

Đại Thúc Công chỉ lo ôm Thiếu Niên Thụ vào phòng ngủ, sau đó…..

Hắc hắc hắc…..

Sau đó làm ba mươi cái squat….. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play